Mẹ tôi không muốn ai mắng mỏ cháu trai, nhưng cháu gái th́ bà kệ.
Cả tôi và anh trai đều lập gia đ́nh trong cùng một năm. Tôi cưới hồi tháng 3, c̣n anh trai lấy vợ tháng 11. Tôi đẻ con gái trước, chị dâu sinh con trai sau.
Ai cũng khen gia đ́nh tôi có phúc, 2 năm liền đều gặp "song hỷ lâm môn", những chuyện vui cứ kéo đến liên tiếp không ngừng. Từ 2 đứa con mà bố mẹ tôi có thêm dâu thêm rể, cháu nội cháu ngoại đủ đầy, người ngoài nh́n vào ai cũng thấy ghen tị.
Thế nhưng thực ḷng th́ tôi thấy không hạnh phúc lắm. Bởi từ khi có 2 đứa cháu, mẹ tôi bắt đầu thể hiện rơ thái độ thiên vị. Cháu nội th́ bà thương hơn, cháu ngoại th́ bà không quan tâm mấy.
Ban đầu tôi cũng chẳng để ư đâu, nhưng khi lũ trẻ ở cạnh nhau th́ cách đối xử của mẹ tôi lộ rơ sự phân biệt. Bà hay để phần đùi gà, thịt ḅ, bánh kẹo ngon cho cháu nội. Cháu ngoại th́ bà cho ăn hoa quả b́nh thường, c̣n hay nhắc con tôi phải nhường anh họ thứ ngon v́ con tôi đẻ ra trước (?!?)
Thằng Kem con của anh trai kém cái Bông con tôi 6 tháng. Giờ cả 2 đứa đều đi học mẫu giáo hết rồi, nhưng lúc nào Kem cũng bắt nạt Bông. Nó ghê gớm đến độ người lớn quát không nghe, dạy nó không chịu hiểu, bướng ĺ vô cùng.
Chị dâu tôi nghiêm khắc với con nhưng mẹ tôi và anh trai lại chiều thằng Kem như công tử bột. Nó đ̣i ǵ thích ǵ là bố với bà nội đáp ứng ngay lập tức. Ai mắng mỏ tranh giành ǵ với nó là nó mách bố mách bà, c̣n "đầu gấu" xông vào đánh người ta nữa. Người bé như cái kẹo mà đi đâu cũng dọa nạt thiên hạ, được chiều hư nên thằng Kem càng lúc càng khó bảo hơn.
Trái ngược với anh họ của ḿnh, bé Bông lại là đứa nhút nhát hướng nội. Bông chậm nói hơn Kem, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau anh như cái đuôi nhỏ.
Có bánh ngon đồ chơi mới là Bông t́m Kem đầu tiên, chỉ thích chơi với anh họ chứ không chơi với bạn hàng xóm.
Không phải tôi tự khen con, nhưng Bông thực sự rất ngoan và hiểu chuyện dù con bé mới hơn 4 tuổi.
Tôi lấy chồng ngay gần nên thường xuyên đem Bông về gửi bà ngoại trông cuối tuần. Mỗi tháng tôi gửi biếu mẹ 3 triệu, kèm theo hoa quả thuốc men bánh trái, nhờ mẹ chăm sóc Bông để tập trung cày cuốc đi làm.
Cho đến một ngày tôi vô t́nh phát hiện ra, con gái tôi toàn phải nhường hết mọi thứ cho anh họ nó. Mẹ tôi chỉ cho phép Bông ăn vặt rất ít, c̣n thằng Kem th́ muốn ǵ bà cũng chiều. Bông phải tự xúc cơm ăn, c̣n Kem luôn luôn được bà ngoại bón. Bà đưa cháu nội đi chơi khắp nơi, c̣n cháu ngoại th́ phải ở nhà cùng ông và cấm không được nghịch ǵ cả.
Tôi buồn v́ chuyện đó lắm nhưng không tiện hỏi thẳng mẹ ḿnh. Biết Bông thiệt tḥi nên tôi bớt gửi nó sang ngoại, động viên con ở nhà cùng ông bà nội cho vui. Bố mẹ chồng tôi tuy không khéo chăm trẻ con, nhưng ít ra ông bà cũng thương Bông và cho nó ăn ngon mặc đẹp.
Hôm qua bên nhà ngoại có giỗ, bố tôi gọi điện bảo cả gia đ́nh tôi sang. Bông nghe tin sắp được gặp anh Kem th́ vui lắm, nhảy nhót hát ḥ khe khẽ cả buổi. Đến khi con bé vừa qua nhà ông bà được một lúc, vợ chồng tôi đang ra chợ mua hoa quả thắp hương th́ anh trai tôi gọi điện bảo về ngay.
Chẳng biết thằng Kem nghịch kiểu ǵ mà làm cháy luôn một góc bếp. Nhà bố mẹ tôi dùng bếp ga, chắc lúc bà đang nấu ăn th́ thằng Kem ném ǵ đó làm lửa cháy bùng lên dữ dội. May anh tôi nhanh nhẹn chạy sang hàng xóm lấy b́nh cứu hỏa mini về xịt, nên ngọn lửa mới chỉ thiêu rụi cái giá đựng gia vị và chảo nem rán của mẹ tôi thôi.
May mắn không ai bị thương nên vợ chồng tôi thở phào nhẹ nhơm. Bông không có mặt trong bếp lúc đó, nhưng nó lại bị mẹ tôi lôi ra, rồi bà nói một câu khiến vợ chồng tôi sững sờ: "Lát nữa mẹ Kem về th́ phải nói là con Bông đốt bếp nhé, chứ mẹ nó biết th́ đánh đ̣n thằng bé chết mất thôi!".
Thằng Kem gây tội tày đ́nh suưt cháy nhà, thế mà mẹ tôi lại bắt cái Bông gánh thay. Tôi chua xót không hiểu con gái ḿnh làm ǵ sai mà bị bà ngoại phân biệt đối xử như thế. Bà sợ Kem bị tổn thương do mẹ mắng, thế con tôi th́ không biết tổn thương sao?...