
Ngày xưa, có một ông lăo sống cùng con trai, con dâu và cháu trai nhỏ. Ông đă già, tay run, mắt mờ, đi đứng chậm chạp. Mỗi bữa ăn, ông làm rơi văi thức ăn, đôi khi đánh đổ cả chén cơm. Con dâu v́ thế không vừa ḷng, quát:
– Cha ăn uống lem nhem, dơ bẩn quá!
Người con trai cũng không hài ḷng, bèn làm một cái bàn nhỏ ở góc nhà cho cha ngồi ăn một ḿnh. Ông lăo ngồi đó, lặng lẽ, buồn bă. Đôi khi nước mắt chảy xuống cơm.
Một hôm, đứa cháu nhỏ cặm cụi làm ǵ đó với mấy tấm gỗ vụn. Cha nó hỏi:
– Con làm ǵ vậy?
– Con đóng một cái bàn nhỏ, mai mốt cha mẹ già, con cho cha mẹ ngồi ăn ở góc kia – đứa bé hồn nhiên trả lời.
Người con trai và con dâu sững sờ. Từ ngày hôm đó, họ dọn lại bàn, mời cha già ngồi cùng, lau miệng cho cha sau bữa ăn. Không c̣n tiếng quát mắng nữa, chỉ c̣n tiếng cười nhẹ, chén cơm nóng, và một đôi mắt già ánh lên niềm ấm áp.
VietBF@ sưu tập