Nhiều người bảo tôi "vớ đại" cô vợ muộn chồng là thiệt thân. Nhưng cuộc đời thật lạ, có những điều tưởng như là đánh liều, hóa ra lại là phần thưởng lớn nhất.
Tôi năm nay 34 tuổi, lấy vợ khi đă qua cái tuổi được xem là “hấp dẫn” trên thị trường hôn nhân. Không phải tôi không có ai để yêu, chỉ là yêu rồi... lại không cưới được. Người th́ theo chồng sang nước ngoài, người th́ đ̣i hỏi cao quá khiến tôi nản ḷng. Bạn bè cùng trang lứa đă con bồng con bế từ lâu, tôi bị gán cho biệt danh "gă độc thân cố chấp". Mẹ tôi sốt ruột hơn ai hết. Hễ đi đâu có đám cưới là về lại giục: “Cưới đại ai đi, có vợ rồi th́ mới yên ổn làm ăn”.
Thế là tôi quyết định... cưới vợ cho xong.
Người phụ nữ ấy là một cô gái cùng làng, hơn tôi hai tuổi, làm giáo viên mầm non. Cô ấy hiền lành, ít nói, sống kín tiếng, lâu nay vẫn bị gọi là “ế” dù xinh xắn, chỉ v́… quá lứa. Gặp nhau đôi ba lần trong những buổi cưới hỏi, chạp giỗ, tôi ngỏ lời trong một phút ngẫu hứng nhưng chân thành. Không ngờ, cô ấy đồng ư, dù ánh mắt hôm đó chất chứa rất nhiều bối rối.
Lễ cưới diễn ra đơn giản, không quá ŕnh rang, cũng chẳng có nhiều lời chúc tụng kiểu “đôi trẻ đẹp đôi”. Mọi người chỉ th́ thầm: “Lấy nhau kiểu này chắc cũng chỉ để yên ḷng cha mẹ”.
Nhưng rồi đêm tân hôn đến… và tôi nhận ra, tôi đă đánh liều mà trúng số độc đắc.
Cô ấy nấu một bữa cơm nhỏ trong ngày đầu tiên về nhà chồng. Không cầu kỳ, không sang trọng, nhưng mọi món ăn đều đậm đà và vừa vặn đến lạ. Nh́n tôi ăn ngon lành, cô ấy chỉ cười dịu dàng, ánh mắt thản nhiên như thể cô đă thuộc về nơi này từ lâu lắm rồi.
Khi chúng tôi nói chuyện, tôi ngạc nhiên nhận ra cô ấy là người hiểu chuyện và sâu sắc đến mức khiến tôi thấy ḿnh c̣n quá non nớt. Cô ấy kể về những lần bị hỏi han, giục giă chuyện chồng con, kể bằng giọng nhẹ tênh nhưng mắt th́ rưng rưng. Không một lời oán trách cuộc đời, chỉ toàn là những trải nghiệm được cất giữ gọn gàng trong ḷng.
Tôi nằm bên người vợ “cưới cho xong chuyện” ấy mà thấy tim ḿnh ấm đến lạ. Cô ấy không c̣n trẻ, nhưng sự từng trải, dịu dàng và lặng lẽ của cô ấy lại khiến tôi thấy được yêu, được che chở, được tin cậy. Tôi đă mất bao năm chạy theo những cuộc t́nh chóng vánh, những kỳ vọng vô vọng, để rồi cuối cùng mới hiểu: Hạnh phúc thật sự không nằm ở chỗ ta lấy người trẻ hay người đẹp, mà là lấy được người khiến ta thấy b́nh yên khi ở cạnh.
Sau kết hôn, cuộc sống của tôi như sang trang. Vợ tôi không giỏi nịnh nọt, không thích màu mè, nhưng trong nhà luôn ấm cúng và gọn gàng. Cô ấy không than văn chuyện kiếm tiền, không đ̣i hỏi phải đi du lịch hay ăn nhà hàng mỗi cuối tuần. Nhưng mỗi sáng thức dậy, tôi có ly cà phê nóng; mỗi tối đi làm về, cơm luôn sẵn trên bàn, và một người bạn đời chờ ḿnh bằng ánh mắt dịu dàng.
Chúng tôi chẳng cần nhiều lời yêu đương, chỉ cần những cái nắm tay thật chặt, những lần tựa vào nhau giữa cuộc đời bộn bề. Tôi đi làm có người chuẩn bị áo quần, về nhà có người nghe ḿnh kể lể chuyện công việc. Lúc bệnh, có người nấu cháo, lúc vui, có người cùng chia sẻ. Cô ấy không bao giờ lớn tiếng với tôi, dù có giận cũng chỉ im lặng, rồi nhẹ nhàng nói ra. Cách cư xử ấy khiến tôi vừa nể, vừa yêu đến tận đáy ḷng.
Tôi biết ơn cái ngày ḿnh “liều mạng” lấy vợ quá lứa. Hóa ra, những người phụ nữ bị gọi là “ế”, là “quá lứa” ấy lại chính là những người đă học được cách yêu một người bằng sự chín chắn, bền bỉ và bao dung nhất. Nếu được quay lại, tôi vẫn sẽ chọn cô ấy, không phải v́ “cho xong chuyện” nữa, mà là v́ tôi may mắn t́m được cả một kho báu trong h́nh hài một người phụ nữ tưởng như b́nh thường.
Với tôi, cô ấy chính là “tấm vé số độc đắc” mà đời trao cho – một cách âm thầm nhưng đầy may mắn.
VietBF@ sưu tập
|
|