
hắn cũng hay đau, hay ốm lắm . Gia đ́nh lại khó khăn, có cái bảo hiểm y tế mà không mua nổi. Mấy đứa bạn cùng đi lính với hắn, nhiều đứa đă được hưởng chế độ. Chỉ c̣n một số, trong đó có hắn là chưa được ǵ cả. Mấy lần làm hồ sơ, sửa đi sửa lại mà vẫn thế. Hỏi cán bộ chính sách th́ vẫn một câu trả lời
_ C̣n xem xét ...
Hôm đó hắn đang tháo mấy chiếc bằng khen, giấy khen xuống. Thằng cháu hắn đi học về thấy hỏi
_ Ông tháo xuống làm ǵ vậy ông?
_ À ông đem xuống có việc
_ Việc ǵ ạ
_ Ông bây giờ già rồi, nay ốm mai đau nên ông đem xuống định sắc làm thuốc uống.
Thằng cháu hắn ngây ngô nói
_ Bằng khen, giấy khen cũng làm được thuốc hả ông
Hắn xoa đầu thằng bé nói
_ Được... được
Thằng bé hồn nhiên nói
_ Thế sao nhà ông Tám nhiều bằng khen thế mà không biết uống, mỗi lần ốm cứ mua thuốc .
Hắn cười nói
_ Ông Tám là quan, bổng lộc nhiều, tiền tiêu không hết họ không cần sắc giấy khen. Đâu như ông đi lính về vốn liếng chỉ có mấy cái bằng khen và giấy khen mà thôi.
Thằng bé lại hỏi
_ Thế ông Tám có đi lính về không ạ
_ À không, ông Tám ở nhà...rồi leo lên làm quan.
_ Thế sao ông Tám lại được nhận quà nhân ngày thương binh liệt sĩ.
_ À v́ ông ấy là thương binh
_ Ông ấy không đi lính mà cũng là thương binh ạ
_ Là v́ ông ấy làm quan...thôi chuyện xă hội cháu c̣n nhỏ không biết đâu…
Thằng bé nghe hắn nói vậy không hỏi nữa ,mà đi xuống bếp cầm siêu sắc thuốc lên đưa cho hắn
_ Ông bỏ vào đây, cháu cho nước vào rồi sắc cho ông
Hắn nghe vậy liền ôm choàng thằng bé vào ḷng, mắt hắn nhoè đi ...
VietBF@sưu tập