Bà Marie Tô, tổng giám đốc Trung Tâm Thúy Nga đă đăng đàn một bài thơ cũ trong lúc cuộc biểu t́nh chống Thúy Nga và VietFace TV vào ngày 21/4/2018.
Bài thơ có nội dung như sau:
"Ngh́n kỷ niệm bây giờ không c̣n nữa
Mảnh trời hồng của thuở xa xưa
Những tiếng guốc khua trên đường nắng lụa
Có c̣n vang th́ cũng chỉ âm thừa
Thôi th́ thôi, biết bao giờ gặp lại
Đàn chim xưa đang mỏi cánh phương nào
Có thương ai về trên bờ dậu cũ
Hót thật buồn trong tiếng gió lao đao
Chỉ riêng tôi mai đầu thai kiếp khác
Cho tôi xin làm viên sỏi bên đường
Hay cho tôi làm giống phân bón ruộng
Để trọn đời không rời bỏ Quê Hương"
Đây là một đoạn thơ trong bài Trọn đời không rời bỏ Quê hương của bác sĩ Đinh Xuân Anh Tuấn làm vào năm 1980.
Bác Sĩ Đinh Xuân Anh Tuấn là ai?
Bác Sĩ Đinh Xuân Anh Tuấn rời Việt Nam năm 1969 khi mới 11 tuổi.
Thân phụ của ông là Đinh Xuân Thọ, từng du học Hoa Kỳ và làm cố vấn cho ṭa đại sứ Việt Nam tại Morocco và Tunisia năm 1969.
Ông viết văn, làm thơ từ năm 1974 và được nhạc sĩ Phan Văn Hưng phổ nhạc các bài thơ của ông, như “C̣n ai thương dân tôi,” “Bài ca lên đường” năm 1976.
Ông tốt nghiệp bác sĩ y khoa tại Pháp và từng là giáo sư đại học y khoa Cochin, Paris. Ông là bác sĩ chuyên khoa hô hấp giầu kinh nghiệm.
Năm 1991 được giải thưởng quốc tế dành cho các nhà khoa học trẻ nghiên cứu sâu về chất Nitride oxide trong phổi.
Ông chia sẻ một số kỷ niệm về các chuyến cứu vớt thuyền nhân mà ông tham dự trên tàu Ánh Sáng vào năm 1982 trên biển Đông.
“Câu chuyện xảy ra hơn 30 năm rồi. Cao điểm thời thuyền nhân vượt biển là năm 1978-1979. Năm 1979 tôi học y khoa tại Pháp. Tôi t́nh nguyện đi cứu người Việt nhưng không được chấp thuận v́ tôi chưa tốt nghiệp bác sĩ,”
“Sau khi ra trường, tôi lại xin phục vụ trên chuyến tàu đi cứu người Việt năm 1982. Lần này tôi được chấp nhận v́ có ưu điểm là có nghề chuyên môn và chưa lập gia đ́nh hay mở pḥng mạch. V́ thế, tôi tham gia từ năm 1985-1988. Có chuyến chúng tôi được Hải Quân Pháp hộ tống để pḥng ngừa gặp hải tặc,”
“Tôi c̣n nhớ, lần đầu đặt chân xuống tàu rời cảng Singapore, trực chỉ biển Đông, tôi thấy ḿnh gần gũi với quê hương. Mỗi lần thấy các điểm đen từ xa, mọi người trên tàu, từ cô y tá đến các bác sĩ người Pháp, và cá nhân tôi, ai cũng đều cảm xúc mạnh khi nghĩ có người đang vật lộn với tử thần. Chúng tôi không thể hiện qua những giọt nước mắt, mà qua hành động đưa thuyền nhân lên tàu an toàn,”
Ông chia sẻ về điểm cá biệt của các cộng đồng người Việt khắp nơi trên thế giới.
Theo ông, người Việt, nói chung, là một dân tộc có khả năng thích ứng rất cao, nhất là trong những năm đầu tị nạn. Nhờ đó mà người Việt ngày nay, không chỉ là một cộng đồng mạnh mà c̣n là một dân tộc có sắc thái mà các dân tộc khác không có.
“Ở đâu có người gốc Việt, ở đó có những người dân bản xứ gốc Việt, cùng xác định nguồn cội Việt Nam của ḿnh và nói lên chung một tiếng nói, thể hiện những khuynh hướng mới mẻ, chứng minh khả năng đóng góp cho quốc gia bản xứ,” ông nhận xét.
Trọn đời không rời bỏ Quê hương
1. Xin cho tôi được một lần nghe lại
Tiếng chim kêu trên hàng dậu sau vườn
Tiếng ai hất những chiều hôm nắng quái
Vọng ru buồn con xóm nhỏ quê hương
Nghe nao nức tiếng rao hàng buổi tối
Tiếng em tôi đứng bên mẹ ṿi quà
Tiếng xe cộ của Sài G̣n cát bụi
Tiếng sáo diều trên đồng nội quê cha
Và tiếng guốc trên con đường nắng lụa
Giọng ai cười những buổi sáng thủy tinh
Tiếng gió nhẹ qua hàng me xanh lá
Góp giùm tôi thành vạn tiếng tự t́nh
2. Xin cho tôi được một lần thấy lại
Ánh nắng chiều lấp lánh sóng Cửu Long
Con phà cũ đưa tôi về quê ngoại
Lục b́nh trôi theo con nước xuôi gịng
Cho tôi thấy ngôi trường xưa tôi học
Vết rêu xanh phong kín mấy mảnh tường
Sân im nắng tôi vui đùa thuở trước
Đă muôn trùng sao thấy vẫn c̣n thương
Cho tôi thấy mưa buồn bay trước ngơ
Lá mùa thu đang rớt nhẹ trên thềm
Căn nhà cũ vết tường vôi loang lổ
Dấu muộn phiền trong buổi sáng nắng lên
3. Ngh́n kỷ niệm bây giờ không c̣n nữa
Mảnh trời hồng của thuở xa xưa
Những tiếng guốc khua trên đường nắng lụa
Có c̣n vang th́ cũng chỉ âm thừa
Thôi th́ thôi, biết bao giờ gặp lại
Đàn chim xưa đang mỏi cánh phương nào
Có thương ai về trên bờ dậu cũ
Hót thật buồn trong tiếng gió lao đao
Chỉ riêng tôi mai đầu thai kiếp khác
Cho tôi xin làm viên sỏi bên đường
Hay cho tôi làm giống phân bón ruộng
Để trọn đời không rời bỏ Quê Hương.
Thơ cám ơn Bác Sĩ
BÁC SĨ ĐINH XUÂN ANH TUẤN
Bềnh bồng sóng nuớc dạt về đâu
Bến bờ hay là đáy biển sâu?
Giữa tiếng sóng gào và gió rít
Chỉ biết lâm râm khấn nguyện cầu
Hy vọng đến bờ thật mong manh
Mạng sống giờ đây, sợi chỉ mành
Hai chữ " TỰ DO " bừng sống lại
Dù cho thân xác phải tan tành
Sóng gió hăi hùng , thôi hết rồi
Thuyền như chiếc lá cḥng chành trôi
Sống được phút nào , nhờ phút đó
Rồi th́ cũng bỏ xác mà thôi
Màn đêm dày đặc giữa đêm thâu
Tiếng loa phóng thanh như phép mầu
Kẻ mê người tỉnh đều chỗi dậy
Chẳng biết tiếng người đến từ đâu?
Tàu đến cứư người giữa đêm đen
Tiếng loa vang vang dưới bóng đèn
Hiện rơ dần dần trên sóng nước
Giọng nói, dáng người thật thân quen
Không ai khác hơn người xứ tôi
Trời ơi !! tôi được tái sinh rồi
Chính bác sĩ ĐINH XUÂN ANH TUẤN
Xả thân cứu giúp đồng bào tôi
Bể nước mênh mông khắp chân trời
Kiếm người cứu giúp giữa biển khơi
Chẳng khác việc t́m kim đáy biển
Thiên duyên hạnh ngộ thật tuyệt vời !!
Tấm gương bác sĩ tỏa sáng ngời
Cứu người thoát chết lúc chơi vơi
Ôi tấm ḷng vàng thật cao quư !!
Ḷng biết ơn này chẳng hề vơi
Marie Thérèse Kim Anh HO 27 /03 / 2016 Toulouse