Gần đây, hắn đọc được nhiều bài báo nói về sự phụ thuộc quá lớn của con người vào điện thoại, vào máy tính, vào mạng xă hội; rằng không có điện thoại, không có máy tính, không có Phây th́ con người khó mà sống nổi; và rằng những thứ đó vô t́nh làm cho con người ta lười tiếp xúc với nhau, ngày càng xa cách nhau.
Hắn không tin mấy bài báo đó! Họ cứ viết quá lên chứ làm ǵ đến mức ấy! Để chứng minh cho quan điểm của ḿnh, hắn quyết định tắt điện thoại, không dùng máy tính, không vào Phây trong ṿng 1 ngày. Rồi mọi người sẽ thấy, không có mấy thứ đó th́ hắn vẫn sẽ sống b́nh thường, thảnh thơi, như bụi sim mọc trên đồi, như đàn chim bay trên trời.
Đúng chính ngọ (tức 12 giờ trưa), hắn tắt điện thoại, tắt máy tính, và leo lên giường đánh một giấc ngon lành. Hắn mơ ḿnh đi lạc vào một thế giới không điện thoại, không máy tính, không Internet. Ở đó, muốn tán tỉnh một ai đó, người ta phải viết thư tay làm quen, rồi ŕnh rập, đứng chờ cả nửa ngày trước cổng trường, đợi người đó tan học mới có thể đưa thư. Ở đó, khi nhớ và muốn nói chuyện với ai đó, th́ không c̣n cách nào khác là phải đến tận nhà mà t́m gặp, và khả năng phải lủi thủi quay về là 50/50, bởi chẳng ai dám chắc rằng lúc đến t́m th́ người đó sẽ ở nhà. Ở đó, để nhớ sinh nhật của ai đó, người ta phải ghi ra giấy, dán lên tường và tự nhắc nhở ḿnh. Ở đó, mỗi khi chia tay, tiễn biệt một người thân thiết đi xa, th́ kẻ ở lại vẫn nhắn nhủ kẻ ra đi bằng một giọng thiết tha: “Nhớ viết thư và gửi ảnh về nhé!”.
Khoảng 4 giờ chiều th́ hắn ngủ dậy, người vẫn lâng lâng bởi cái cảm giác thú vị của cái thế giới trong mơ ấy vẫn c̣n vương vấn. Hắn lấy xe máy, phóng ra sân bóng. Hắn thấy thoải mái và nhẹ nhàng quá! Bởi trong túi quần hắn không c̣n phải nhét cái điện thoại u lên thành một cục răn rắn, cọ vào xương hông nhoi nhói; hắn cũng không c̣n phải lo tí tí lại chạy tới chỗ cái điện thoại kiểm tra tin nhắn, cuộc gọi lỡ, hoặc xem có comment nào mới về cái bức h́nh hắn up lên Phây đêm qua.
Sáng hôm sau, hắn ngủ nướng đến 9 giờ, rồi dậy ôn lại chút bài vở, chuẩn bị cho bài kiểm tra điều kiện trên lớp buổi chiều. Ăn cơm xong, hắn nghỉ ngơi chút rồi phi xe đến trường. Quái lạ, sao lớp học vắng tanh, không một bóng người? Hắn vội chạy vào kí túc xá hỏi mấy thằng bạn th́ mới biết rằng: v́ thầy giáo có việc bận nên đă đẩy lịch từ buổi chiều xuống buổi sáng, tức là bài kiểm tra điều kiện đă làm vào sáng nay rồi. Thầy giáo đă thông báo cho cả lớp qua điện thoại, cả trên Phây, ai cũng biết, chỉ ḿnh hắn là không.
Thôi xong, không có bài kiểm tra điều kiện th́ khả năng học lại là cực cao. Hắn lắc đầu thở dài ngao ngán. Rồi hắn quyết định phóng xe vào pḥng trọ của gấu. Không hiểu sao những lúc bức xúc, khó chịu th́ hắn lại nhớ đến gấu. Bởi lần nào gặp gấu, những bức xúc, bí bách trong người hắn đều được xả, được phun ra hết, khiến hắn thấy rất thoải mái và dễ chịu.
Đến xóm trọ của gấu, hắn tắt máy, dắt xe rất nhẹ nhàng – v́ đang là giờ nghỉ trưa, hắn sợ làm ảnh hưởng mọi người.
Nhưng vừa dựng xe trước cửa pḥng gấu, hắn đă thấy có dấu hiệu bất thường.
Cửa pḥng gấu đóng kín, nhưng bên trong pḥng nghe có tiếng vật lộn uỳnh uỵch rất quyết liệt, rồi cả tiếng kêu ư ử, ư ử rất thảm thiết, hệt như tiếng kêu của ai đó lúc bị bóp cổ vậy. Chết cha, vậy là pḥng gấu có trộm rồi. Chắc bị gấu phát hiện nên thằng trộm đang vật lộn tấn công và bóp cổ gấu. Hắn c̣n nh́n thấy trước cửa pḥng gấu có một đôi giầy da mới coóng, sáng bóng. Thằng trộm này thật là có văn hóa! Nó vào nhà người ta ăn trộm mà c̣n lịch sự bỏ giầy ở ngoài nữa!
Không c̣n thời gian để lưỡng lự, hắn xông tới, đạp cửa cái “phành”, rồi lập tức ập vào. Quả đúng như hắn dự đoán, gấu hắn và thằng trộm đang vật nhau quyết liệt trên giường. Có lẽ v́ vật nhau dữ dội quá nên quần áo của cả hai đă tuột hết ra, từ đầu đến chân không mảnh vải che thân. Tiếng ư ử kia th́ đúng là tiếng kêu của gấu, chỉ khác một điều là thằng trộm đó không bóp cổ gấu, mà lại đang bóp vú. Lạ thật! Bị bóp vú mà gấu hắn lại không thể hét to được, cổ họng cứ ư ử, nghẹn ứ như bị bóp cổ.
Đang hung hăng vật nhau là thế, ấy vậy nhưng thấy hắn xông vào th́ mặt thằng trộm bỗng tái mét, rồi nó vùng dậy, lao vụt ra ngoài, bỏ cối chạy lấy chày.
C̣n gấu hắn th́ không giấu nổi vẻ hốt hoảng, nàng quỳ phục xuống giường, mồm khóc lóc, miệng van xin, rất thảm thương:
- Anh ơi! Em xin lỗi! Em không cố ư!
Tai hắn ù đi, c̣n miệng hắn th́ gào lên:
- Tại sao? Tại sao lại vậy hả?
- Tại anh! Tại anh hết! – Giọng gấu hắn nghẹn ngào trong nước mắt.
- Sao lại là tại tôi? Cô nói đi!
- Tại mọi lần, trước khi qua, anh đều gọi điện báo trước, sao hôm nay anh lại không gọi? Nếu anh gọi trước th́ đă không xảy ra cơ sự này! Tại anh! Tại anh hết!
Hắn không thể, và không muốn nghe thêm ǵ nữa. Hắn nhảy lên xe, phóng như điên ra ngoài, rồi rẽ về phía hồ. Gió hồ mát rượi thốc vào mặt khiến hắn nhẹ ḷng và b́nh tĩnh lại đôi chút. Hắn dừng xe tại một quán vỉa hè, gọi một cốc trà, rồi cứ vậy ngồi nh́n ra mặt hồ xa xa bằng ánh mắt cô đơn, vô hồn. Bỗng, một chiếc SH mới tinh, c̣n chưa kịp đăng kư biển, đỗ xịch trước mặt hắn.
Dù đang rất buồn th́ hắn vẫn không thể không ngạc nhiên khi thấy người ngồi trên chiếc xe SH long lanh đó chính là thằng Sang – bạn thân hắn.
- Xe ai mà đẹp thế? Con Wave ghẻ đâu rồi? – Hắn sửng sốt hỏi.
- Wave ghẻ đă bán đồng nát, giờ đành đi tạm Ét-Hát! Mới mua sáng nay đấy!
- Tiền đâu mà mua?
- Trưa hôm qua tao nằm mơ đưa người yêu cũ đi nhà nghỉ. Tỉnh dậy, nhớ lại toàn bộ giấc mơ, tao phi ra quán phang luôn con đề 69, phang hẳn 2 củ. Tối trúng luôn!
- Thằng chó! Có số đẹp mà không rủ tao!
- Tao gọi bảo mày, nhưng không liên lạc được, nhắn cả trên Phây mày cũng có trả lời đâu!
Đang buồn v́ chuyện gấu, nghe thằng Sang nói, hắn lại càng thêm tiếc hùi hụi. Tưởng là về nhà sẽ vui, ai ngờ, vừa bước chân vào cửa, hắn đă thấy đồ đạc ngổn ngang, bát đĩa vỡ tung tóe trên sàn, ở phía góc bàn, bố hắn ngồi ôm mặt khóc rưng rưng…
- Sao vậy bố? Có chuyện ǵ? – Hắn hỏi bố bằng giọng thảng thốt.
- Hôm nay là sinh nhật mẹ mày! Bố có hứa là sinh nhật mẹ th́ bố sẽ đưa mẹ đi mua váy. Nhưng bố quên mất!
- Thế chiều nay bố làm ǵ mà không về đưa mẹ đi?
- Con chó nhà chú Bải bị ốm, bố qua giúp chú ấy làm thịt và oánh tiết canh!
- Nhưng mọi năm, làm ǵ th́ làm, bố vẫn nhớ sinh nhật mẹ mà?
- Mọi năm bố nhớ là nhờ Phây nó nhắc! C̣n năm nay, đúng đợt sinh nhật mẹ mày th́ Internet ở pḥng bố bị trục trặc, không vào Phây được! T́nh h́nh căng lắm con ơi! Mẹ mày đă viết đơn ly dị, và đă kư sẵn rồi đây này!
- Bố đừng lo! Ly dị phải có lư do chính đáng th́ ṭa người ta mới nhận! Chẳng lẽ mẹ lại viết lư do ly dị là v́ chồng tôi quên sinh nhật tôi à?
- Không đâu con! Mẹ mày viết trong đơn rằng lư do mẹ muốn ly dị là v́ bố coi mẹ không bằng con chó!”.
Hắn chạy vụt lên pḥng, cuống cuồng bật máy tính và mở điện thoại. Hắn sợ rồi, hắn sai rồi, hắn tin những ǵ mấy bài báo đó viết rồi! Chỉ hơn một ngày không điện thoại, không facebook thôi mà hắn đă phải học lại một môn, rồi bị gấu cắm sừng, rồi bị mất một con SH, rồi đối mặt với cảnh bố mẹ ly dị, gia đ́nh tan nát. Hắn không hiểu nếu hắn tắt máy tính, tắt điện thoại thêm vài ngày nữa th́ những điều khủng khiếp ǵ sẽ xảy đến với hắn nữa đây?
Rồi hắn tự hỏi, cách đây khoảng mười lăm, hai mươi năm, hồi mà chưa có điện thoại, chưa có facebook, chưa Internet, sao người ta vẫn có thể sống vui vẻ và b́nh yên được nhỉ?
VietBF@sưu tập
|
|