Rồi có một ngày, Anh sẽ phải Già đi
Chim ngừng hót, và Bugi hết lửa
Chẳng ham vui, Cơm ăn ngày hai bữa
Pháo xác xơ, phơi bụng ngữa ven đồi
Rồi một ngày, ta có lỡ chạm môi
Nhớ khẽ thôi, v́ Lợi Anh yếu lắm
Khi Già rồi, Anh cũng hơi kém Tắm
Chẳng thơm tho như lúc tuổi đang xoan
Và cả Em ngày đó cũng trái ngang
Mướp buông lơi, trên cái giàn ngấn mỡ
Mùi Trầu không, cay nồng trong hơi thở
Chính tên ḿnh, cũng lúc nhớ lúc quên
Phấn son vào, Em cũng chẳng đẹp thêm
Chỉ làm đám cháu con ta, khiếp đảm
Rănh chân chim, sẽ chồng lên vệt nám
Khi giận hờn, nói nhảm măi linh tinh
“Giáp lá cà”, Anh sẽ thi triển.. dưỡng sinh
Em hỏi..vào chưa? Rồi vờ co ḿnh rên xiết
Chẳng tự hào, v́ biết Thận Anh suy kiệt
Mỡ bồng bềnh, đuôi Chuột khoắng chơi vơi
Rốc két – Ngậm sâm, Anh vẫn cứ hụt hơi
Em có Bảo Xuân, Đám ruộng thời khô khốc
Ôi c̣n đâu, cuộc viễn chinh Quư Tộc
Mới nắm tay, đă muốn thở dốc – kết bài
Ơi cái tuổi Già, chẳng bỏ sót một ai
Nên hăy vui đi, khi Wai Fai c̣n khỏe
Trời cho ta, chỉ một cuộc đời thôi nhé
Đừng ngồi buồn, nh́n tuổi trẻ bước qua.
VietBF@sưu tập