Khi tôi lên đến nơi, cuộc phẫu thuật đă tiến hành xong. Các phẫu thuật viên đang mở cửa pḥng mổ bước ra ngoài. Mấy người nhà bệnh nhân đợi sẵn ở đó, mặt người nào cũng tỏ vẻ lo lắng. Một người phụ nữ lên tiếng:
-Thưa bác sỹ, chồng tôi thế nào rồi ?
-Chị yên tâm, cuộc mổ đă thành công, chồng chị đă được chuyển về pḥng hậu phẫu.
-Cám ơn các bác sỹ, xin cám ơn!
Đám người rối rít cám ơn và đi theo các phẫu thuật viên xuống dưới, chỉ có người phụ nữ ở lại. Tôi bước vào pḥng hậu phẫu, thấy chỉ có bác sỹ gây mê và chị y tá phụ mổ là c̣n ở lại. Chị đang theo dơi huyết áp và nhịp tim của người bệnh. Chắc thấy đă t́nh h́nh huyết động đă tạm ổn nên bác sỹ gây mê cũng ra ngoài. Chị kéo lại tấm khăn trắng đắp cho người bệnh được ngay ngắn, sau đó kiểm tra lại tốc độ dịch truyền và thu dọn dụng cụ bẩn. Chiếc khẩu trang che kín khuôn mặt chị chỉ trừ đôi mắt, nhưng chỉ cần như thế tôi đă nhận ngay ra chị là ai.
Sinh ra trong một gia đ́nh nghèo, cha mất sớm, mẹ chị ở vậy nuôi hai con ăn học thành người. Anh của chị là giáo viên, công tác ở xa nên chị nhận trách nhiệm chăm sóc mẹ. Ba năm nay, sau cơn đột quỵ, mẹ chị không đi lại được, thần trí cũng không c̣ minh mẫn nữa nên chị rất vất vả. Có lần chị đă xin về hưu trước tuổi để chăm sóc mẹ tốt hơn nhưng do nhu cầu công việc, chị chưa thể nghỉ việc được. Cũng may chồng chị là người đàn ông tốt, luôn chia sẻ công việc với vợ, kể cả việc chăm sóc mẹ chị.
Chị là một người yêu nghề, có tinh thần trách nhiệm, yêu thương và cảm thông với người bệnh, nhất là những người nghèo, những người có hoàn cảnh khó khăn. Chị gắn bó với khoa Ngoại bệnh viện từ ngày đầu mới thành lập, đến nay cũng hơn hai mươi năm rồi. Lúc đầu, khoa chỉ thực hiện được các thủ thuật đơn giản, nhưng bây giờ đă tiến hành được các loại trung phẫu, cụ thể trường hợp người bệnh vừa được phẫu thuật khâu lỗ thủng dạ dày chiều nay. Ở bệnh viện này, nhắc đến người phụ mổ, người ta nghĩ đến chị đầu tiên. Có cuộc mổ là hầu như có mặt chị. Trong giờ hành chính th́ khỏi phải bàn, những lúc ngoài giờ, chỉ cần nhấc điện thoại lên gọi là đă có mặt chị ngay. Có những lúc mười hai giờ đêm, một giờ sáng, ngoài trời lạnh như cắt, nằm trong chăn c̣n thấy khó chịu, nhưng nếu được gọi v́ có cuộc mổ, chị lại có mặt ngay. Được cái nhà chị gần bệnh viện, nhưng đó cũng là một nỗ lực lớn với một phụ nữ hơn năm mươi tuổi như chị, nhất là người phụ nữ ấy c̣n phải chăm sóc một người mẹ già bị bán thân bất toại. Bằng t́nh thương và ḷng yêu nghề, chị đă vượt qua được khó khăn của bản thân để làm tốt nhiệm vụ của một người thầy thuốc, một người y tá. Mọi thủ thuật và thao tác chuyên môn luôn được chị thực hiện một cách nhanh nhẹn, chuẩn xác làm các cô y tá trẻ phải trố mắt thán phục. Được chị phụ mổ, các bác sỹ phẫu thuật cũng cảm thấy yên tâm và hài ḷng hơn. Đương nhiên, chị không phải là nhân vật chính, nên sau khi cuộc mổ hoàn thành, người ta hầu như quên vai tṛ của chị, như hôm nay cũng vậy. Chị lặng lẽ hiến dâng cho đời phần công sức của ḿnh mà không hề đ̣i hỏi một sự đền bù đáp trả nào cả. Với ai, chị cũng đặt chữ TÂM lên hàng đầu. Trong gần mười bốn năm làm việc bên chị, tôi chỉ thấy người bệnh có nhận xét tốt về chị, không hề có ai kêu ca phàn nàn về thái độ phục vụ của chị.
Khi tôi hỏi bí quyết nào giúp chị “giỏi việc cơ quan, đảm việc nhà” th́ chị mỉm cười thật tươi:
-V́ chị có một hậu phương vững chắc!
Tôi biết chị nói đến người chồng và ba đứa con yêu quư của ḿnh. Tôi mừng cho hạnh phúc của gia đ́nh chị.
Khi tôi đề nghị viết bài về chị, chị một mực từ chối:
-Thôi, em đừng viết về chị. Chị cũng b́nh thường mà. Em viết về người khác đi…
Tôi thuyết phục măi chị mới đồng ư với điều kiện không đưa tên thật của chị.
Sự khiêm tốn của chị càng làm tôi kính trọng chị hơn và thôi thúc tôi hoàn thành bài viết của ḿnh. Mặc dù chị chưa hề nhận được tấm huy chương, huân chương nào, cũng không hề nhận được danh hiệu chiến sỹ thi đua, nhưng chị vẫn là tấm gương sáng mà chúng tôi cần học tập. Đâu đây bây giờ quanh chúng ta vẫn c̣n những hiện tượng tiêu cực, những sai phạm trong ngành Y cần phê phán, cần lên án. Những người có lương tâm và trách nhiệm như chị sẽ góp phần làm cho mọi người có cái nh́n khác, như bản tính nhân đạo vốn có của ngành Y.
Người nữ y tá phụ mổ mà tôi đang nói đến mang một cái tên cũng b́nh dị và mộc mạc như con người và quê hương chị: Nguyễn Thị T (xin phép được không công bố tên như đă hứa). Nhưng chính có những người b́nh dị và mộc mạc như chị với những đóng góp, hy sinh thầm lặng mà cuộc sống của chúng ta có thêm nhiều niềm vui hơn.
Xin cám ơn chị, người bạn đồng nghiệp thân yêu của chúng tôi!
VietBF@sưu tập
|
|