Quỳnh chưa từng cố gắng tưới tắm sinh khí cho tổ ấm của ḿnh, chưa từng san sẻ hay quan tâm tới chồng bởi cô nghĩ t́nh lạnh không phải là trách nhiệm của riêng cô.
Trải qua nhiều lần căi vă, giận hờn với chồng, Quỳnh từ bỏ giấc mơ có cuộc sống ấm êm hạnh phúc đến răng long đầu bạc cùng Dũng. Hai vợ chồng Quỳnh yêu nhau hơn 5 năm th́ về chung nhà, cứ ngỡ t́nh yêu thắm thiết ấy sẽ không v́ điều ǵ mà thay đổi. Nhưng thời gian thật khắc nghiệt. Dũng không có người thứ 3, Quỳnh cũng không thay ḷng, nhưng t́nh cảm vợ chồng cứ dần nguội lạnh đến mức chán chường.
Hồi mới cưới, cứ lănh lương xong Dũng lại mua đồ ăn ngon, mua quà cho vợ. Có những hôm Quỳnh bận việc tới tối muộn mới về, bước vào nhà đă thấy chồng làm sẵn ly nước cam trên bàn. Khi ấy Quỳnh nghĩ, có lẽ cả đời này không có ai đối tốt với cô như anh.
Quỳnh sinh con thứ nhất, thứ hai. Giai đoạn cực nhọc rồi cũng qua. Con càng lớn mối quan tâm chung của vợ chồng lại càng ít dần. Dũng hay về muộn, hay bỏ cơm nhà. Thấy vậy Quỳnh cũng chán về nhà, đón con tan học, ba mẹ con lại đi ăn quán luôn cho tiện. Bếp nhà lạnh dần, giường cũng lạnh theo.
Có những ngày, vợ chồng Quỳnh chỉ nói với nhau đúng một hai câu kiểu như: “Em thấy áo sơ mi của anh để đâu không?”, “Tháng này sao anh chưa chuyển tiền?”,…
T́nh trạng t́nh nguội này kéo dài hơn 1 năm. Thấy Dũng không mấy mặn ṃi quan tâm, Quỳnh tự ái nên cũng chẳng thèm vực dậy cái tổ nguội.
Bữa Quỳnh bị tai nạn giao thông, được người ta đưa vào viện cấp cứu. Quỳnh gọi cho chồng hàng chục cuộc nhưng không thấy anh bắt máy. Có lẽ Dũng đang say sưa trong cuộc nhậu nào đó. Măi đến trưa hôm sau, lúc Quỳnh lết cái chân đau đi lănh thuốc, làm thủ tục xuất viện mới thấy Dũng đủng đỉnh đi vào. Những tưởng chồng sẽ hỏi han, quan tâm vết thương của vợ, nào ngờ câu đầu tiên Dũng đă sừng sộ, trách Quỳnh té sao không báo anh để hàng xóm, láng giềng xỉa xói, trách anh vô tâm vô t́nh. Quỳnh nghe mà ḷng đau như cắt. Nghĩ tới đường xa gánh nặng, lúc chùn chân mỏi gối bên người chồng không biết thương xót ḿnh, Quỳnh ngao ngán tràn trề.
Bữa chị đồng nghiệp ghé thăm, Quỳnh nghẹn ngào tâm sự: “Đợi cái chân khỏi rồi, chắc em ly hôn, giải thoát cho chính ḿnh”. Chị nh́n sững Quỳnh một hồi rồi nhẹ giọng hỏi: “Ly hôn rồi mẹ con em dọn đi đâu? Rồi lương của em có đủ nuôi 2 đứa nhỏ không? Tụi nhỏ sẽ thế nào nếu vắng cha?…”, những câu hỏi của chị khiến Quỳnh ngẩn ra.
Thấy Quỳnh ngơ ngác, chị bạn lại khuyên răn: “Thế em đă từng cố gắng hâm nóng t́nh cảm vợ chồng chưa? Có từng nấu những bữa cơm ngon để cả nhà quây quần bên nhau không? Em có từng cố gắng cải thiện h́nh ảnh người vợ nồng nàn, hiểu chuyện trong mắt chồng hay chưa?”.
Quả thật Quỳnh chưa từng cố gắng tưới tắm sinh khí cho tổ ấm của ḿnh, chưa từng san sẻ hay quan tâm tới chồng bởi cô nghĩ t́nh lạnh không phải là trách nhiệm của riêng cô.
“Đừng nghĩ ḿnh là nạn nhân, cũng đừng cố gắng đổ lỗi em ạ. Hăy cố gắng hết sức trước. Chị tin năng lượng của yêu thương sẽ khiến chồng em thay đổi. Nếu đă gắng hết sức mà không cải thiện được hôn nhân th́ em ly hôn cũng không nuối tiếc ǵ”, chị đồng nghiệp lại nói. Câu nói ấy của chị khiến Quỳnh trăn trở vô cùng.
Nằm buồn ngẫm nghĩ măi cũng chán. Quỳnh vấn lại mái tóc, quyết định sẽ thay đổi bản thân và gia đ́nh v́ các con và cũng là v́ chính ḿnh. Cô h́nh dung sẽ mua hoa, mua rèm cửa cho pḥng khách, mua gia vị cho gian bếp, sắm vài bộ quần áo mới cho ḿnh và chồng con. Rồi cô sẽ nấu những món ngon, gọi chồng về nhà sớm, cả nhà sẽ quây quần ăn cơm cùng nhau. Chủ nhật tuần này cô sẽ rủ cả nhà đi chơi loanh quanh đâu đó. Chắc tụi nhỏ sẽ vui lắm. Quỳnh tự nói với bản thân rằng: Ḿnh sẽ không để mái ấm thành nguội, nhất định là như thế.
VietBFsưu tập