Có người bảo tiếng hát Khánh Ly liêu trai, ma mị. Người khác lại ví nó nhừa nhựa như một thứ thuốc gây nghiện, đă vướng th́ khó ḷng bứt ra được. Song, chung nhất, phải khẳng định rằng, giọng Khánh Ly đẹp và buồn.
Cái đẹp của âm vang lồng lộng, đặc sánh mà không chói gắt. Mộc mạc, chân phương như tấm áo nâu của bà, của mẹ quanh quẩn bên khói bếp, rơm rạ. Và cái buồn của kiếp người mong manh.
1. Tôi ngồi rất lâu trước màn h́nh máy tính. Tắt máy, rồi bật. Rồi lại tắt. Suốt 3 ngày như thế trước đề nghị của một người anh: Viết về cô Khánh Ly. Đây không phải là lần đầu tiên tôi viết chân dung những-người-chưa-gặp-mặt. Thông thường, tôi lắng nghe, t́m đọc tác phẩm của họ. Bởi tôi nghĩ, dù tính cách chúng ta như thế nào, thâm trầm ít nói hay sôi nổi hoạt bát, suy tư, ám ảnh, lo sợ, quan tâm đến điều ǵ, hời hợt hay sâu sắc, những ǵ chúng ta làm sẽ phản ánh nó một cách chân thật nhất.
Với người làm nghệ thuật, có ǵ thú cho bằng ta ngồi đối diện với tác phẩm của họ, h́nh dung về họ hơn là soi vào con người thật? Bằng những trải nghiệm của riêng ḿnh, tôi tin, khi chúng ta viết hay hát một bài ca, một bài ca khe khẽ ngân giữa bộn bề công việc, muộn màng lo toan là lúc chúng ta sống thật với ḿnh nhất.
Như khi, Trịnh Công Sơn viết: “
Có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt em/ Rớt nương theo vào đời làm thành nỗi ưu phiền”, ta thấy một tâm hồn mong mảnh, nhiều yêu thương, những yêu thương giản dị, nhạy cảm, thật thanh ngần, trong trẻo. Tôi vẫn tin rằng, đời sống là một sự giản dị mà ở đó hội tụ tất cả vẻ đẹp, âm thanh, ánh sáng, những sắc màu mải miết tạo nên dải lụa bất tận của những-hồn nhiên, trong trẻo.
Và chúng ta cũng mải miết chảy/trôi/cuốn trong cái ḍng lụa bất tận như sông ấy bằng cái nh́n của riêng ḿnh. Đâu phải, mọi điều giản đơn đều có thể hiểu?
Khánh Ly - người dệt hồn cho những ca khúc nhạc Trịnh
Tiếng hát của Khánh Ly chính là tiếng hát của thứ thang âm tưởng chừng như đơn giản mà không dễ hiểu ấy. Cũng như nhạc Trịnh đời thường, gần gụi mà vẫn bàng bạc tính triết lư sâu trầm. “
Khô theo ngày thương nhớ/ Vết buồn khắc trên da/ Em theo đời cơm áo/ Mai ra cùng phố xôn xao/ Bao nhiêu ngày yêu dấu tan theo”. Hai con người, hai tâm hồn giản dị, hồn nhiên bắt được nhau giữa mê lộ cuộc đời, có cuộc gặp nào đẹp hơn thế? Người ta gọi đó là duyên.
Tôi nghe nhiều bày tỏ, nếu không có nhạc Trịnh, sẽ không có Khánh Ly của một ngày hôm nay. Mà quên mất rằng, chính tiếng hát Khánh Ly đă làm vút lên, đă thêu hồn cho những bài ca của Trịnh. Nhạc Trịnh đẹp lời ca nhưng đơn giai điệu. Và chỉ có cái giọng chân phương, mộc mạc của Khánh Ly mới bắt được cái đơn giai điệu tưởng chừng như dễ dàng ấy tỏa sáng. Đôi khi tôi vẫn tự hỏi, nhạc Trịnh nhiều người hát nhưng tại sao vẫn không có ai hát lay động hồn người như Khánh Ly? Phải chăng đó chính là nguyên nhân?
Nàng đă sống qua thời mưa bom lửa đạn, đă đi, đă du ca khắp nẻo cùng ông, lằn ranh giữa cái chết và sự sống mong manh như một hơi thở. Những nỗi buồn, những ám ảnh cô đơn, bấp bênh, neo đậu rồi kư sinh, bắt rễ trong hồn người. Vô h́nh mà hóa ra hiện hữu.
2. Trở lại chuyện tôi băn khoăn khi viết về Khánh Ly. Không chỉ bởi bà là người nổi tiếng, sự nổi tiếng vượt qua mọi sân si, danh vọng phù phiếm. Mà c̣n bởi cuộc đời bà được dệt bằng một chuỗi phức tạp, mâu thuẫn, giằng xé. Tôi đọc nhiều bài viết về bà, người khen th́ khen hết cỡ, c̣n người chê th́ chê rất mực.
Xưa nay, có sự nổi tiếng nào không đi kèm với thị phi? Nên tôi viết về bà, chính xác hơn là tiếng hát của bà. V́ tôi tin, theo năm tháng, kỷ niệm rồi cũng sẽ tàn phai như ánh chiều tà, như khung cửa sổ rỉ sét theo thời gian, như ô gạch cũ lâm thâm rêu, xanh ŕ nhung mượt, th́ tiếng hát bà vẫn vang vọng, trường tồn cho đến ngày người ta thôi nghe nhạc Trịnh.
Khánh Ly hát hồn nhiên, mê say, tận hiến, hát bất cần ngày mai, hát như không c̣n kịp, như thể cho vơi đi cái năng lượng lúc nào cũng vấn vít trong nàng. Có lẽ chính cái hồn nhiên ấy tạo nên sức hút riêng, không lẩn khuất cho giọng hát của nàng, khiến người nghe mê mải.
Khánh Ly và Trịnh Công Sơn giống như con người và hơi thở, không thể tách rời nhau
Đâu đó giữa một trưa Sài G̣n oi ả, con hẻm vắng bật ra tiếng hát Khánh Ly vang gịn, mà buồn tha thiết ru cả một trưa nồng. Đâu đó trong góc quán cũ kỹ, xập xệ, tiếng hát Khánh Ly phưởng phất hơi khói thuốc, đặc sệt mùi café phin hút mọi chiều ánh sáng về phía chiếc loa viền gỗ bị mọt gặm nhắm một góc. Đâu đó người ta lại thấy h́nh ảnh một cô gái trong chiếc áo dài giản dị với đôi chân trần, hồn nhiên hát, đắm say ca theo tiếng đàn guitar bập bùng của chàng thanh niên nhỏ nhắn, đeo kiếng cận.
Những bài hát về phận người, về đại bác, bom đạn, về khói lửa, về cửa nhà cháy đỏ, về từng vùng thịt xương, về người chết và người sống, về t́nh yêu, ḷng vị tha, về kiếp sống vô thường. Vương vít nỗi buồn, đau thương mà không bi lụy. Và về cả những ban mai rất xanh, những hy vọng, rạo rực, những ước mong ḥa b́nh.
Người ta yêu một bài hát, đôi khi không chỉ v́ bài hát hay mà c̣n v́ nó gắn liền với kỷ niệm. Có khi là một đêm mưa, một ḿnh nghe đêm thở. Có khi một ngày nắng, rệu ră đôi chân. Cả những điều không thể gọi tên. Thời gian bôi xóa, kỷ niệm đứt quăng, ngân câu hát cũ, ta thấy ǵ đêm nay?
C̣n Khánh Ly, mỗi lần cất tiếng ngân những bài ca xưa chưa bao giờ cũ, nàng nhớ ǵ? Phải chăng: “
Ngồi bên ḍng sông, nhớ đời ḿnh/ Một trăm năm sau măi ngủ yên/ Những người đến không v́ mong/ Những người khuất không v́ quên”(?)
mod