
Trong một phiên ṭa, luật sư đang thẩm vấn một nhân chứng già:
— “Ông có biết tôi là ai không?”
Ông già nh́n kỹ, rồi nói:
— “Có chứ. Tôi biết anh từ hồi anh c̣n nhỏ. Anh là đứa nói dối, ăn cắp tiền của bạn, và chuyên quay cóp trong lớp. Anh làm mẹ anh khóc nhiều lần. Giờ anh thành luật sư, mà tôi thấy anh vẫn chẳng khá hơn xưa.”
Cả pḥng xử im lặng.
Luật sư đỏ mặt, quay sang nhân chứng bên kia:
— “Ông có biết vị công tố viên kia không?”
Ông già gật đầu:
— “Biết luôn. Hắn cũng chẳng khá hơn. Hồi nhỏ hắn lười học, hay bắt nạt bạn, và giờ th́ chuyên bẻ luật để thắng kiện.”
Thẩm phán đập búa:
— “Tôi yêu cầu ông không b́nh luận về cá nhân trong pḥng xử!”
Ông già nh́n thẩm phán, mỉm cười:
— “Thưa ṭa, tôi cũng biết ông từ hồi ông c̣n là học sinh…”
Thẩm phán vội ngắt lời:
— “Phiên ṭa tạm nghỉ!”
VietBF@sưu tập