“Lớn tiếng không rời bỏ, căi vă không chia ly, đó mới là hôn nhân thực sự"
Đă gọi nhau một tiếng vợ- chồng, không phải cứ mệt là buông, không phải cứ không hợp liền bỏ đi.
Đă yêu nhau, thương nhau chính là có thế nào cũng vẫn muốn ở bên che chở cho nhau. Không hợp, không hiểu nhau âu cũng là v́ thiếu yêu thương, thiếu cảm thông. Mệt mỏi là bởi thiếu sự thấu hiểu hoặc là yêu chưa đủ nhiều.
Hai người vốn xa lạ, gặp được nhau đă khó, ở cạnh nhau mà yêu thương lại càng không dễ. Muốn buông tay th́ dễ lắm, một người nói kết thúc, một người gật đầu, vậy là xong. Có giữ được nhau hay không mới là khó.
Trong hôn nhân, có căi vă giận hờn th́ mới là yêu, mới hiểu và thương. Không căi vă rơ ràng chỉ như là người dưng với nhau mà thôi.
Đàn ông nóng tính thật, nhưng với vợ ḿnh th́ xin hăy bao dung, đừng làm cô ấy đau ḷng. Thế gian này rộng lớn lắm, nhưng cô ấy th́ chỉ có một mà thôi .
Phụ nữ khi giận dỗi cũng chỉ mong được người ḿnh yêu an ủi dỗ dành, đừng bao giờ để cô ấy bỏ đi, bởi đi rồi rất khó quay về, mà vỡ rồi th́ rất khó để hàn gắn.
Cuộc đời này rộng lớn như thế, để t́m được một người v́ ḿnh mà rơi nước mắt đâu phải dễ. Vậy nếu đă thương, th́ xin đừng hời hợt.
Không cần nhẫn đẹp, không cần xe sang. Không cần vẻ ngoài hào nhoáng. Mà điều cần nhất, là sự quan tâm, thấu hiểu. Và thương!
Đă thương nhau rồi, mỗi người hạ cái tôi của ḿnh bớt lại, dành cho nhau thời gian để hiểu, để cùng nhau đi hết cả đoạn đường c̣n lại.
Gặp được nhau khó lắm, đời th́ ngắn, lại c̣n bỏ lỡ nhau th́ đến bao giờ mới hạnh phúc được đây?
Dứt áo ra đi th́ dễ, ở lại với nhau mới khó.
Người rời đi là người mạnh mẽ, nhưng người ở lại mới là người đáng để trân trọng
VietBFsưu tập