Tôi vừa nói xong, Quyết dừng xe lại một góc đường vắng, anh nói mua chiếc xe này để tặng tôi nhân ngày lễ t́nh yêu và cầu hôn tôi nữa.
Quyết là bạn trai của tôi, 2 đứa yêu nhau đến nay được 1 năm 8 tháng, t́nh cảm diễn ra rất thuận lợi. Anh ấy là người hiền lành, chịu thương chịu khó và yêu tôi rất nhiều.
Chúng tôi đều là nhân viên văn pḥng, thu nhập mỗi tháng được hơn 10 triệu. Với số tiền lương ít ỏi này, nếu không được bố mẹ trợ giúp có lẽ cả đời này cũng không thể mua được nhà thành phố. Hơn 10 năm nay phải thuê pḥng trọ chật chội, tôi thật sự mệt mỏi và luôn có mong muốn mua được nhà thành phố rồi mới tính đến chuyện cưới xin.
Trong một lần Quyết đưa tôi về chơi nhà, bố mẹ anh ấy hối thúc chúng tôi tổ chức đám cưới, bạn trai đẩy quyền tự quyết cho tôi. Tôi không ngần ngại nói kế hoạch của 2 đứa:
“Năm nay cháu cũng gần 30 tuổi, không c̣n trẻ nữa nên muốn cưới lắm rồi. Nhưng thu nhập của bọn cháu thấp, tháng nào cũng phải tốn một khoản tiền thuê pḥng trọ.
Hằng ngày nh́n những cặp vợ chồng với 2 đứa con nheo nhóc trong pḥng trọ chật hẹp mà cháu sợ lắm. Cháu không muốn tương lai giống họ. Có nhà rồi mới cưới và sinh con, c̣n không th́ ở vậy như đôi vợ chồng son vẫn tốt hơn”.

Bố mẹ anh ấy hối thúc chúng tôi tổ chức đám cưới, bạn trai đẩy quyền tự quyết cho tôi.
Nghe kế hoạch của tôi đưa ra, bố mẹ bạn trai tỏ vẻ không vui chút nào. Bố bạn trai nói:
“Để mua nhà là cần một khoản tiền lớn, c̣n trẻ chưa có đủ tiền nhưng sau khi cưới, tu chí làm ăn và khéo tích cóp ắt có nhà. Như 2 bác lúc mới cưới nhau được bố mẹ cho mỗi cái giường và chiếc nồi nấu cơm.
Sau 25 năm lấy nhau mới có đủ tiền mua đất xây nhà đấy thôi. Các con tính toán quá rồi đến khi có nhà rồi lại già không thể sinh con th́ lại khổ. Đừng cầu toàn quá rồi lỡ dở tương lai, cứ cưới trước rồi nhà cửa tính sau”.
Dù tôi gật đầu đồng ư với quan điểm của bác trai nhưng trong ḷng tôi vẫn không tán thành. Tôi muốn tạo sức ép để cho Quyết hối thúc bố mẹ hỗ trợ tiền mua nhà rồi mới tính đến chuyện cưới xin.
Bạn trai tôi là người không ưa lăng mạn, yêu nhau cũng khá lâu mà chưa bao giờ tôi được anh tặng quà. Những ngày sinh nhật, ngày phụ nữ hay lễ t́nh yêu, anh chỉ đưa tôi đi ăn thế là xong nhiệm vụ. C̣n nhắc đến chuyện quà cáp th́ anh chuyển cho tôi hơn triệu và thích ǵ mua đấy, anh không biết mua ǵ phù hợp, sợ mua về những thứ mà tôi không thích lại lăng phí.
Nhận được tiền của Quyết, tôi lại để trong tài khoản chi tiêu và chắc chắn không có chuyện tự mua quà tặng ḿnh được.
Lễ t́nh yêu năm nay, tôi nhắc khéo anh mua quà tặng bạn gái, tôi gửi cho anh một loạt những thứ nên mua như hoa, socola, thỏi son, gấu bông, nước hoa. Tôi không cần anh mua đồ đắt tiền, chỉ cần bỏ ra vài trăm ngh́n là đủ, miễn sao ư nghĩa là được. Tôi nhắn tin 2 ngày rồi mà anh không thèm trả lời một câu làm tôi rất giận.
Tối hôm qua, Quyết bất ngờ lái một con xe hơi mới toanh đến trước pḥng trọ đón tôi đi ăn. Anh nói muốn tạo bất ngờ cho bạn gái. Tôi ngơ ngác nh́n chiếc xe hỏi của ai, anh nói mượn của bạn và chở tôi đi chơi ngày lễ t́nh yêu một hôm.
Nghe đến đây th́ tôi không c̣n giận bạn trai nữa và lên xe đi ngay.
Anh đưa tôi đi ăn lẩu ở nhà hàng sang trọng. Sau khi ăn uống xong, anh đưa tôi đi chơi trên vài con đường. Anh hỏi tôi có thích con xe này không? Tôi nói nó rất đẹp và rất thích nhưng tài sản đi mượn nên không ham hố ǵ, khi nào thuộc về bản thân mới thích.
Tôi vừa nói xong, Quyết dừng xe lại một góc đường vắng, anh nói thực ra anh mua chiếc xe này để tặng tôi nhân ngày lễ t́nh yêu và cầu hôn tôi nữa. Sau này tôi sẽ dùng xe này đi làm và nắng mưa không tới đầu.
Tôi bàng hoàng khi biết bố mẹ Quyết cho anh ấy hơn 1 tỷ vào tháng trước để mua nhà nhưng anh lại đi mua xe. Nhiều lần bạn trai thấy tôi nh́n những cặp đôi bước ra từ chiếc xe sang với ánh mắt ngưỡng mộ, anh trách bản thân kém cỏi và luôn nhắc nhở phải cố gắng mua được xe tặng tôi. Bây giờ ước mơ đă thực hiện được nên anh rất vui.
Trái với niềm vui của Quyết là giọt nước mắt của tôi. Tôi hét vào mặt anh:
“Tại sao mua xe anh không bàn với em chứ. Bố mẹ cho tiền để anh mua nhà chứ mua xe à? Ngay ngày mai, anh không bán lại xe th́ chúng ta chấm dứt t́nh yêu ở đây. Chúng ta c̣n khó khăn, em không cần những thứ đắt tiền thế này, yêu nhau nhiều thế sao anh không hiểu con người của em vậy hả?”.
Thấy thái độ của tôi, bạn trai sợ thật sự và anh hứa sẽ bán lại xe. Nghe anh nói tôi mới thở phào nhẹ nhơm, dù mất giá cũng được, tôi vẫn muốn có nhà hơn là xe.
VietBF@ sưu tập