Bạn vui, một ngày cũng qua đi, Bạn buồn, một ngày cũng kết thúc.
Nếu nhận ra điều này hẳn sẽ không dễ dăi để cuộc sống ḿnh âm u nữa.
Khi phiền muộn, hăy nghĩ xem thật ra cuộc sống là những phép trừ, gặp nhau một lần là ít đi một lần, sống hết một ngày là giảm đi một ngày, có ǵ đáng để phí hoài?
Không quên t́nh nghĩa, không nhớ lỗi người, không nghĩ thị phi, không chấp oan trái, không nợ nần ai, không thẹn với lương tâm, là được.
Khi thấy bi thương, hăy xem cuộc sống là một hành tŕnh, chúng ta đến đây hai tay trắng th́ rời đi cũng sẽ như vậy, không thể mang theo dù chỉ là hạt bụi hay một áng mây bay.
Những công danh lợi lộc, những thế thái nhân t́nh, đều phải để lại. Hiểu rơ điều này rồi th́ có ǵ phải bận tâm mà phiền ḷng?
Khi không được như ư, hăy so sánh với sự bận rộn của những người giàu có, chúng ta sống biết đủ chính là niềm hạnh phúc.
Rồi nh́n qua những người đang đau khổ trong bệnh viện, chúng ta vẫn mạnh khỏe chính là niềm hạnh phúc.
Và hăy xem trên thế giới một giây có bao nhiêu người phải rời đi, chúng ta vẫn c̣n sống chính là niềm hạnh phúc.
VietBF@sưu tập
|