Ít ai biết rằng, anh chàng Phú lùn, có quán nước chè nằm chênh chếch trên phố Hàng Cót, Hà Nội c̣n là một hướng dẫn viên du lịch vui tính, dí dỏm và nói tiếng Anh “như gió”…
Cũng như hàng trăm quán nước nhỏ nơi vỉa hè Hà Nội, với vài điếu thuốc lá, dăm ba chai nước lọc và một ấm chè nóng ngùn ngụt khói ngày đông giá, gần 20 năm nay Đinh Văn Phú mưu sinh nhờ cái quán cóc này. Thế nhưng, nhờ chủ nhân của nó mà quán nước chè nằm chênh vênh trên phố Hàng Cót trở nên đặc biệt hơn, nhất là đối với những vị khách ngoại quốc. Họ thích cái dáng đi “khệnh khạng” chẳng giống ai, thích nụ cười gịn tan hóm hỉnh và nhất là ngồi nghe anh chàng cao chưa đầy 1m2 ngồi “tám chuyện” rất duyên bằng thứ tiếng Anh trôi chảy đến khó tin.
“Sống lại” nhờ… một bài hát
“Cuộc đời đă nhiều lần đánh tôi bầm dập”… Vẫn cái cách nói nửa đùa nửa thật, pha chút chua chát, Phú đă mở đầu như thế khi kể cho tôi nghe về ḿnh.
Đinh Văn Phú sinh ra trong một gia đ́nh có 6 anh chị em ở quận Hoàn Kiếm, Hà Nội, 5 người lành lặn, duy có Phú là “khác người”. 5 tuổi mới biết nói, 7 tuổi biết đi và đến năm 11 tuổi Phú biết ḿnh trở thành kẻ tật nguyền: đầu to ra, chân tay co rụt lại, dáng đi khệnh khạng và “ăn bao nhiêu cơm gạo cũng không cao thêm một tấc”.
Bao nhiêu năm đi học là từng ấy thời gian Phú trở thành tâm điểm của những vụ trêu trọc, bắt nạt của bạn bè.
“Nh́n thấy bố đeo cái vô tuyến điện sau lưng tôi đă thích mê mẩn, tôi đă mơ ước được trở thành công nhân ngành điện từ thời c̣n bé xíu như thế. Và cũng chính giấc mơ ấy đă giúp tôi quyết tâm gạt bỏ mọi ánh mắt kỳ thị của bè bạn để chú tâm học hành”, Phú kể.
Thế nhưng sau khi vùi đầu vào ôn luyện để chuẩn bị đi thi th́ Phú lại phải nếm trái đắng đau đớn nhất trong cuộc đời: khoa Điện Tử, ĐH Bách Khoa đă từ chối nhận hồ sơ của anh với lư do không đủ điều kiện sức khỏe.
Bao ước mơ, hoài băo, bao cố gắng tan thành mây khói khi cánh cửa ĐH đóng sập lại trước mắt, Phú đă buồn bă, đau khổ hơn bao giờ hết. Phú kể, khi ấy, dăm bảy bận anh đă nghĩ đến cái chết để kết liễu tất cả. Thế nhưng, nhờ một bài hát dân ca Ư có tên là: “Mặt trời của tôi” anh t́nh cờ nghe được trên radio, Phú đă nghĩ lại…
“Nghe đi nghe lại bài hát, như có một điều ǵ đó thúc giục, tôi không “chạy trốn” nữa mà quyết định bước ra khỏi nhà. Trên những con đường vô định ấy, tôi bắt gặp rất nhiều mảnh đời nghèo khổ, bất hạnh. “Họ bị liệt, bị mù, không nhà cửa… c̣n khổ hơn ḿnh, ḿnh lại định t́m đến cái chết chẳng phải là quá hèn sao”, nghĩ thế, tôi lại cảm thấy khao khát sống hơn bao giờ hết”, Phú kể.
“Bản năng sống” trỗi dậy, Phú lại lao vào cuộc sống để chứng tỏ ḿnh không hèn kém. Anh làm đủ nghề: từ quay bễ, chẻ củi thuê, đến bán thuốc lá rong để kiếm sống. Thấy rằng, làm nghề buôn bán dạo, cuộc sống bấp bênh, Phú suy đi tính lại rồi đề nghị gia đ́nh bán căn nhà trong ngơ để mua căn nhà mới mặt đường hàng Cót để “kinh doanh”. Quán nước chè có tên: “Đi khắp muôn nơi” ra đời từ ấy, đến nay đă ngót 20 năm.
Quán nước chè tuy chẳng dư dật ǵ nhưng cũng gánh cho Phú nỗi lo “cơm áo”. Tuy nhiên, điều làm Phú dằn vặt nhất, đó là những kiến thức tích lũy bao năm dần dần rơi rụng. Phú bảo: “Tiền quư thật nhưng có những thứ c̣n quư hơn tiền đó là kiến thức. Nghĩ vậy, tất cả những thời gian rảnh tôi ngồi ôn lại kiến thức, đọc sách và… học Tiếng Anh”.
Nhờ cố gắng, ham học hỏi qua sách vở, những người “khách Tây”, và một tuần một lần vác cặp đến học cô giáo Thái, ân nhân của Phú, mà giờ đây anh chàng Phú lùn trở nên nổi tiếng với tài nói Tiếng Anh “như gió”. Phú cho biết, từ 5 năm nay ngoài việc bán nước, anh c̣n làm hướng dẫn viên du lịch cho những người bạn ngoại quốc.
Trên đường leo lên đỉnh Phanxipăng
“Qua mỗi chuyến đi, không những vốn từ tiếng Anh của anh tôi “dày dặn” hơn mà c̣n có thêm những người bạn tốt cũng như được t́m hiểu kỹ hơn về cuộc sống của đồng bào trên mỗi chặng đường qua. Điều đó cũng thỏa nguyện phần nào ước mơ “đi khắp muôn nơi” của tôi”, anh tâm sự.
Phú bảo, đi nhiều nơi, gặp nhiều người, điều làm anh đau đớn hơn cả là nh́n thấy những người cùng cảnh ngộ với ḿnh khổ quá. Anh ấp ủ khao khát mở lớp dạy Tiếng Anh cho người lùn, xóa đi những mặc cảm và đưa họ đến gần hơn với cuộc sống…
“Ai chẳng muốn có một mái ấm”
Nh́n Phú, ít ai đoán anh đă qua cái tuổi ngũ tuần dăm ba năm rồi, thế nhưng, người ta vẫn thấy ngày ngày anh một ḿnh cặm cụi dọn quán nước và đến đêm lại chong đèn học đến 2, 3h sáng. Thấy tôi hỏi, bà hàng xóm chêm vào: “Ôi, chú này kén lắm. Có cô ưng lắm rồi, nhắn tin, viết thư măi mà chả hồi âm”.
Nghe thấy thế, Phú tủm tỉm cười, ngượng nghịu “thú thật”: “Cô ấy ở Hải Dương, hiền lành, có công việc ổn định. Hai bên cũng “có ư” lâu rồi nhưng ḿnh c̣n lấn bấn…”. Ngập ngừng một lúc, Phú thở dài: “Chỉ sợ giời không thương… Ḿnh đă khổ lại gieo rắc cái khổ suốt đời cho con th́ tội lắm! Chứ là con người, ai chẳng muốn có một mái ấm b́nh yên”.
(Theo Bưu Điện Việt Nam)