Hoang tàn tôi vẫn tôi, giữa cuối đời lặng câm…
(Việt Dzũng, Thung Lũng Chim Bay)
1.
Lần cuối gặp Anh, ngồi tṛ chuyện lâu là hôm cả hai anh em không hẹn, nhưng cùng lên thăm thầy Viên Lư ở chùa Điều Ngự. Anh nói với thầy, “Con thấy buồn và lo!”
Trước đó, trong một dịp khác ở quán Bờm. Anh quan tâm hỏi ḿnh: “Em làm bên đó đủ sống không? Hay về làm với Anh đi.” Điều mà ḿnh không thể, không phải v́ chuyện đủ hay thiếu, mà v́ đầy. Ở đây đầy cái t́nh.
Nhưng khi được anh hỏi han, ḿnh thấy nơi Anh cái t́nh cũng đầy đặn như vậy!
Nghĩa là đủ!
Ở nơi ḿnh đang làm việc hoặc một nơi khác, ḿnh thấy anh em chưa bao giờ vắng nhau. Cho đến tận giờ phút biệt ly này, ḿnh vẫn nghĩ như vậy. Anh không mất!
Ḿnh quư cái cách mà anh em làng báo đối đăi với nhau những năm về trước. Ở đây không có chuyện cù rủ người này hoặc người kia bỏ chỗ này hoặc chỗ kia, mà trong một ư nghĩa khác, anh em t́m mọi phương tiện để hỗ trợ nhau. Sự hỗ trợ đầu tiên là ổn định đời sống của mỗi anh em, rồi yên tâm cùng làm việc.
Dzũng hỏi ḿnh trong tinh thần đó, tinh thần của một người Anh lo cho những đứa em. Lúc nào cũng lo. Đủ, thiếu vẫn lo!
2.
Trong giây phút này đây, nghĩ đến Anh, ḿnh không thể nói quá những điều rất b́nh thường của Dzũng, nhưng chúng ta đang khóc cho những điều b́nh thường như thế, mỗi ngày đă hiếm hoi hơn trên những con phố quen.
Ḿnh chọn cách tưởng nhớ Anh một ḿnh trong yên lặng. Buổi sáng ở đây thật nhẹ nhàng. Và chỉ khi ḿnh nh́n nhận lại thâm t́nh của những người chung quanh, ḿnh mới thấy ư nghĩa đâu là việc đủ và thiếu.
Có chăng, từ nay thiếu vắng thêm một tấm ḷng!
28 tháng 12, 2013
UYÊN NGUYÊN
NguoiVietBlog