Từ ngày 13 tháng Năm tới nay, người Việt khắp nơi trên thế giới đều lên... cơn sốt bởi những biến động ở trong nước. Số là đêm mồng Một tháng Năm, Trung Cộng ngang nhiên đưa một giàn khoan khổng lồ với kư hiệu HD-981 vào hải phận Việt Nam để mưu toan vét cạn tài nguyên thiên nhiên của nước ta. Chính phủ Việt Nam bèn đưa tàu... cảnh sát ra ngăn chặn, liền bị chiến hạm Trung Cộng tông cho méo xẹo. V́ “sự cố” lần này “nghiêm túc vượt quá chỉ tiêu” lại vĩ đại quá ư “ấn tượng” nên chế độ Việt Cộng không thể chùi mồm ăn gian nói dối nữa, đành để các cơ quan truyền thông nêu đích danh “chiếm hạm Trung Quốc” chứ không dám theo chính sách và đường lối hiện hành mà gọi là “chiến hạm... lạ.” Tổng Truởng Quốc Pḥng Việt Cộng vội vă ra lệnh cho “tàu ta” không được phản ứng thêm ǵ nữa nhưng hăy rút lui... có trật tự.
Thế nhưng, đồng bào Việt Nam ở trong nước sức mấy chịu, đă đồng loạt phản ứng như vũ băo bằng nhiều h́nh thức, điển h́nh hơn cả là biểu t́nh, xuống đường nhắm vào mục tiêu chính yếu: ĐẢ ĐẢO TRUNG QUỐC - hay nói theo ngôn ngữ b́nh dân của bác Ba, chú Út, cô Hai, bà Tư, dượng Tám: TIÊN SƯ CHA THẰNG TÀU - chứ “đả đảo” và “Trung Quốc” là từ Hán Việt, nghe thanh tao thật đấy, nhưng không thấm, không “phê” bằng các từ nôm na dân gian. Đă gọi là... chửi mà c̣n lịch sự th́ thứ nhất không đă miệng, thứ hai lại như “đàn gẩy lỗ tai trâu” kẻ tử thù.
Ở đây v́ kính trọng quí độc giả nên tôi chẳng dám ghi toạc móng heo và trung thực hết các câu chửi của phần đông người Việt dành cho bọn Tàu phù mà tôi đă... ghi âm được trong các cuộc xuống đường, ở các quán ca phê vỉa hè, tại các buổi “khi ly khi tô.” Theo lư lịch tư pháp, kẻ hèn này thú thật vốn là nhà giáo với 39 năm thâm niên trong nghề lại thuộc giới “ta ru” thứ thiệt nữa, thế mà mỗi khi nghe bà con ḿnh dùng tiếng Đan Mạch (viết tắt: Đ.M.) để chửi bọn Trung Cộng xâm lăng Việt Nam, tôi vẫn thấy đă lỗ tai “hết ư,” thấy “sướng mé đ́u hiu” đến nỗi “chịu đời không thấu.” Ngày xưa, ông cha ta đă từng chỉ vào mặt từ thằng Chệt khất thực đến tên Tàu phù ghẻ lở lên tới thuợng đỉnh là hoàng đế “hoang đàng chi địa” của chúng mà quát chửi: Bọn sài lang! - tức loài chó sói - chứ đâu như các lănh tụ đảng Cộng Sản Việt Nam hèn nhát, nhu nhược. Hồ Chí Minh đă từng cong cong lưng khún núm để “xưng tội” với hết Sô Viết lại tới Trung Quốc, “Tôi chẳng có tư tưởng ǵ cả. Ông Sịt-ta-lin và ông Mao đă nghĩ cho tôi cả rồi;” đến đàn em Tố Hữu vốn mang danh thi sĩ tài danh của chế độ, bộ trưởng Văn Hóa, lại uốn lưỡi đến bẩy mươi lần bẩy trước khi phát ngôn, “Sta lin! Sta lin! - Yêu biết mấy nghe con tập nói - Tiếng đầu ḷng con gọi Sta lin.” Oẹ! Ngày nay cả Trung Uơng Đảng đều “nhất trí” vừa qú gối một cách ngoan ngoăn đến... dễ thương vừa đồng ca với trọn vẹn tâm huyết như của một đệ tử trung kiên trước một đại ca quyền uy, “16 chữ vàng - 4 tốt bất diệt” để rồi tâm nguyện, “Hèn với giặc, ác với dân!”
Chống Trung Cộng
Cảnh tượng các cuộc biểu t́nh của đồng bào trong nước thật hào hùng, không chỉ hàng trăm mà hàng ngàn, hàng ngàn người. Đông dễ sợ! Đủ thành phần, nam phụ lăo ấu, nhưng nhiều nhất vẫn là giới trẻ. Chẳng ai có vẻ rụt rè, trái lại rất quyết liệt như thể đă sẵn sàng “ăn thua đủ” với bất cứ lực cản nào. Đi đầu - như thường lệ - vẫn là một biểu ngữ đại bự đỏ thắm với hàng chữ lớn màu vàng mà nội dung chính là mục tiêu của cuộc xuống đuờng: Đả đảo Trung Quốc - hoặc: Trung Quốc phải kéo giàn khoan HD-981 ra khỏi hải phận Việt Nam - hay: Quyết tâm bảo vệ lănh hải và lănh thổ Việt Nam... Trong khi đó rất nhiều khẩu hiệu khác đuợc in hay viết có khi trang trọng, có khi “chữ gà bới” trên các tấm bảng nhỏ, chẳng hạn: HS-TS-VN (Hoàng Sa, Truờng Sa là của Việt Nam) - Người Trung Quốc, cút về nước! - hay: China back off... Thế nhưng một “sự cố” rất đáng khích lệ và khiến người Việt trong và ngoài nước vừa phải suy nghĩ vừa “hồ hời phấn khởi” khi thấy xuất hiện hai biểu ngữ trong cuộc biểu t́nh vào lúc 6 giờ 15 chiều ngày 14-5-2014; theo đó biểu ngữ thứ nhất lớn bằng nửa chiếc chiếu được thực hiện công phu và mỹ thuật với hai hàng chữ thêu, “V́ một quốc gia cuờng thịnh PHẢI THAY ĐỔI” - và biểu ngữ thứ hai, khổ nhỏ nhưng tất cả hàng chữ đều được viết hoa, rất bắt mắt , “Tiên sư đảng Cộng Sản Việt Nam.” Thanh niên cầm tấm bảng này liền được đồng bào hải ngoại lẫn quốc nội phong là “Người can đảm nhất nước.” Và nào ngờ, ngoài “cờ đỏ sao vàng” trong các cuộc biểu t́nh này, đặc biệt ở Sài G̣n ngày 18 vừa rồi, người ta thấy có cả quốc kỳ “vàng 3 sọc đỏ” của Việt Nam Cộng Ḥa bên cạnh quốc kỳ Hoa Kỳ. Nh́n mà đă mắt!
Đặc biệt ở những địa phương có nhiều công ty thương mại và kỹ nghệ của Trung Quốc, chẳng hạn Đà Nẵng, Long B́nh, Biên Ḥa, B́nh Dương... các đoàn biểu t́nh đă nổi lửa đốt các cơ sở mần ăn của Tàu Cộng , “bề hội đồng” hoặc “làm thịt” vài người Tàu. Cảnh tượng đúng là chiến tranh!
Trước các sự kiện kể trên một số người Việt ở hải ngoại giật... bắn ḿnh, lắc đầu chê trách, nào là “quá khích,” nào là “bạo động,” nào “vi phạm luật quốc tế”... Thế nhưng quí vị này vốn cuộc sống cả 24/24 giờ đều được “an toàn trên xa lộ,” cả ngày ăn sung mặc sướng, kể cả khi an tọa cũng có ghế điện tử xoa bóp đầu ḿnh và tứ chi... có bao giờ thấy cảnh - dù chỉ trên YouTube, Google, Apple... - các ngư dân Việt Nam vốn thân thể đă có bao nhiêu xuơng sống xuơng suờn phơi ra mà vẫn bị bọn lính Tầu đánh đập tàn nhẫn, cướp đi không chỉ chiếc thuyền đánh cá mỏng manh mà cả cái sô, cái bếp dầu... chỉ b́ bọn chúng không cho các đồng bào của ḿnh đánh cá ở vùng biển Việt Nam?
Trong khi đó, chính phủ Việt Nam lại “nhất trí” bịt miệng các ngư phủ này để họ không thể kể lại “sự thật phũ phàng” ấy; người nào lỡ hé miệng dù đă tuân hành chỉ thị của nhà nước mà chỉ dám gọi là “tàu lạ” và “người lạ,” công an lại đánh thêm cho gẫy hết răng và thụt lưỡi. Và các quí vị vốn vẫn được “vinh thân ph́ gia” ở các quốc gia tự do, dân chủ và phồn vinh thứ thiệt... liệu có cảm nhận đuợc không tâm trạng của người dân địa phương trong nước đă phải đau ḷng chứng kiến cảnh đất đai ḿnh “người lạ” chiếm đoạt, nhà cửa ḿnh “người lạ” cư ngụ... để rồi trên quê hương ḿnh mà chỉ thấy toàn những bảng hiệu viết bằng “chữ lạ,” chỗ nào cũng chỉ nghe duy nhất “ngôn ngữ lạ”...
Có là thánh cũng cảm thấy tức hộc máu. Mà giá có “hộc máu” ra được cũng đỡ khổ phần nào, đàng này chế độ và nhà nước Việt Nam lại nghiêm cấm người dân yêu nước không được... hộc máu v́ tức giận. Nay có cơ “vỡ bờ” th́ thử hỏi, nước vẫn cứ “vô tư” mà giữ yên vị trí sao? Lại nữa, trong ḍng máu người Việt nào mà chẳng hận “giặc phương Bắc”; bởi từ ngàn xưa chúng chỉ chờ thời cơ là tràn sang định “ăn tươi nuốt sống” dân Việt và sáp nhập nước Việt vào lănh thổ của chúng.
Anh hùng Lư Thường Kiệt đă dậy con cháu rằng, hăy nhớ, “Nam quốc sơn hà Nam đế cư - Tiệt nhiên định phận tại thiên thư - Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm - Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.” Nay bà con ḿnh chỉ muốn chứng tỏ ư chí áp dụng lời khuyên “có học, có hành” mà thôi. Đó là chưa kể đến khía cạnh tâm lư tập thể của các đoàn biểu t́nh. Tôi rất “chịu” một nhà phê đ́nh khi nhận xét: Từ ôn ḥa chuyển sang bạo động chỉ là đường tơ kẽ tóc; bạo động th́ chẳng có ǵ lạ, chỉ lạ nếu cuộc biểu t́nh giữ được t́nh thế ôn ḥa từ đầu tới khi hạ màn... Chỉ cần một người châm lửa là đám đông thổi lên cơn cháy lớn... Đó là lẽ tự nhiên thôi!
Chống Việt Cộng
Mục tiêu của người Việt bây giờ là “Chống Trung Cộng - Diệt Việt Cộng.” Đảng CSVN chẳng thể chối tội khi Trung Cộng ngày nay ngang nhiên đem giàn khoan vào “cắm dùi” trong hải phận Việt Nam. Đấy, ở hội nghị ASEAN lần thứ 24 vừa rồi, Bắc Kinh đă “tŕnh làng” công hàm do Thủ Tướng Việt Cộng Phạm Văn Đồng kư ngày 4-9-1958 dâng Trường Sa và Hoàng Sa cho Trung Cộng. Nay Việt Cộng “mở miệng mắc quai.”
Hơn nữa bấy lâu nay, thái độ nhu nhược, hèn mọn của chế độ Việt Cộng vẫn là chất thuốc kích thích cho Trung Cộng “thừa thắng xông lên” mà cứ “vô tư” sang chiếm Việt Nam. Người dân Việt Nam nào bầy tỏ ḷng yêu nước, thương đồng bào qua các bài viết, bài hát hoặc phát biểu ôn ḥa... th́ bị đảng và nhà nước đánh cho què gị, bể xương quai hàm và xương chân tay rồi bắt bỏ tù. Biết rằng các cuộc biểu t́nh của người Việt đă khiến Bắc Kinh “ngứa mắt” nên - theo nhật báo New York Times ngày 10 tháng 5 - Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, nghệ danh là Trọng Lú, đă xin qua Bắc Kinh yết kiến Tập Cận B́nh chắc để “thanh minh thanh nga” nhưng bị từ chối... V́ lú, Trọng chỉ cười ruồi chứ không hề biết “buồn 5 phút”!
Nói tóm lại, bao nhiêu uất ức đối với đảng CSVN mà bấy lâu nay người dân chịu đựng, chắc chắn đă “quá tải” từ khuya, hy vọng nhân cơ hội chống Trung Cộng, người dân Việt sẽ thanh toán luôn một thể đảng Việt Cộng. Phải chăng khẩu hiệu “Tiên Sư Đảng Cộng Sản Việt Nam” là phát súng lệnh?.. Hy vọng thay! (hm)
Hoài Mỹ
VD