VBF-Một anh hiện sống với vợ ở gần Đà Lạt đă nộp hồ sơ mà 15 năm rồi. Nay mới được visa nhưng anh lại phân vân không biết có nên đi hay không. Dưới đây là lời khuyên của Ṭa soạn.
(H́nh minh họa: Getty Images)
LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ư, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quư vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St. Westminster, CA 92683, hay email:
conguyetnga@gmail.co m.
Thưa cô Nguyệt Nga, chỉ c̣n vài tuần nữa là vợ chồng con sang định cư tại Mỹ. Em con bảo lănh, từ ngày nạp hồ sơ cho đến ngày đi, mất gần 15 năm. Thời gian đầu con không suy nghĩ ǵ cả đến chuyến đi, bởi lẽ nó vời vợi quá.
Chờ lâu quá con đă kết hôn, dù biết rằng việc kết hôn cũng ảnh hưởng ít nhiều đến hồ sơ bảo lănh. Những năm đầu th́ sợ ảnh hưởng thêm đến việc bảo lănh nên kiêng cử để không có con. Những năm sau, khi sự chờ đợi quá mơi ṃn, và muốn có con th́ lại không c̣n cơ hội để có.
15 năm qua, khi thất bại th́ con muốn đi cho rồi, khi thành công th́ lại không muốn ra đi. Tuy nhiên dù muốn đi hay không muốn đi cũng chỉ là ư của ḿnh, nó đâu có thay đổi ǵ đến chuyện Ṭa Lănh Sự gật đầu hay không.
Chỉ tội cho em và mẹ, ngày đêm trông ngóng, Mới năm ngoái, khi Lănh Sự gọi phỏng vấn, không biết ma đưa lối quỷ đưa đường thế nào mà những câu trả lời của con bị Lănh Sự từ chối hồ sơ. Tụi con đau buồn một nhưng mẹ và em con đau buồn hai. Con có thưa với mẹ đừng buồn v́ vợ chồng con cũng ổn khi ở VN, vả lại hai vợ chồng đâu có con cái ǵ, đi là cho tương lai của con trẻ, chứ hai vợ chồng gần 40, đi hay ở cũng thế thôi. Nhưng lời trấn an đó như nước chảy qua cầu. Mẹ và em con vẫn tận nhân lực trong việc tranh đấu cho con đi. Em con đă t́m gặp luật sư và tốn rất nhiều tiền để có kết quả ngày nay. Khi báo tin, em con đă khóc trong điện thoại. Nhưng khốn nỗi, ḷng con lại phẳng lặng. Có lẽ sự chờ đợi nó bào ṃn tâm thái con. Con không muốn thay đổi nữa. Một năm sau ngày bị từ chối, con nghĩ ḿnh sẽ không bao giờ có cơ hội được đi, nên con đă gom góp tiền mua một mảnh đất ở cách Đà Lạt 70 cây số. Con muốn vợ chồng lên đó sống, xa lánh chốn náo nhiệt của Saigon. Con muốn xây một căn nhà nhỏ, tự trồng rau nuôi gia súc, sống b́nh an trong những ngày c̣n lại của đời người, nay con đă 40 tuổi.
Con đă quyết chí như thế, nên khi có giấy tờ đồng ư của Ṭa Lănh Sự gửi về, ḷng con dửng dưng, nguội lạnh. Con mua vé đi chỉ 1 tháng và sẽ về Việt Nam lại, sẽ lập nghiệp ở đây luôn. Mẹ và em con buồn lắm! Gia đ́nh đă chuẩn bị hết cho vợ chồng con, kể cả việc làm và nơi ăn chốn ở. Chung quanh ai nghe chuyện cũng chửi con ngu, đă từ chối điều mà hàng triệu người không chỉ ở VN mà cả trên toàn thế giới mơ ước. Con chẳng biết nữa, ḿnh đúng hay sai. Ở lại có phải là một quyết định sáng suốt không? Con nghe nói bên Mỹ đă bỏ Obama care mà vợ con th́ bệnh đủ thứ trong người. Con chọn vùng núi rừng để sống v́ muốn vợ con hít thở không khí trong lành.
Trung Thành
*Góp ư của độc giả:
-GUEST:
Đọc thư của anh thấy trong ḷng anh rất phân vân nên đi hay ở. Thưa anh cuộc sống vợ chồng anh luôn vui hay sướng khổ anh và cô nhà là người chịu trách nhiệm trực tiếp cha mẹ hay anh em cũng chỉ là giai đoạn nhất là đời sông bên này chỉ có thể nay mai thăm hỏi nhau là tốt lắm Không nghe anh nói đến ư của cô nhà…Nếu anh cảm thấy chưa dưt khoát vẫn c̣n vấn vương th́ rất dễ anh ạ.. đi th́ khó chứ về th́ dễ, anh và cô nhà cứ theo giấy tờ qua đây coi như du lịch vài tháng tai nghe mắt thấy cuộc sống như thế nào rồi quyết định cùng nhau cũng không muộn phài không?
-NB:
Trong cuộc sống mọi người, sự chờ đợi luôn luôn làm cho chúng ta mất kiên nhẫn. Cảm giác háo hức, mong muốn có được điều ǵ đó sẽ vơi bớt đi, ta thường có suy nghĩ lại, băn khoăn nghĩ ḿnh c̣n cần không, điều đó có tốt cho ḿnh không?
Vấn đề làm em trăn trở liên quan đến việc em được gia đ́nh bảo lănh. Đây là việc rất quan trọng có ảnh hưởng rất lớn với người trong cuộc. Ra đi cũng đồng nghĩa vợ chồng em chấp nhận một cuộc sống gần như khác biệt với cuộc sống quen thuộc cũ, phải mạnh mẽ tự lực đi học đi làm để từng bước thích nghi với nếp sống mới, nếp suy nghĩ mới. Thật khó để nói nên hay không nên v́ c̣n tùy thuộc từng trường hợp cụ thể. Có người thấy tốt v́ thấy ḿnh có cơ hội học hỏi những điều mới mẻ ở một xứ sở văn minh, phát triển. Có người thất chí v́ thấy quá khó khăn để tồn tại, họ không thành công để có cuộc sống mong muốn.
Thời gian mười lăm năm chờ đợi quá dài, bào ṃn tâm thái em. Em đă có một cuộc sống chậm chạp, không dám sống hết ḿnh, kết hôn trễ, không dám có con. Tất cả chỉ v́ sợ ảnh hưởng tới việc bảo lănh, nhưng thời gian cứ trôi đi không chờ đợi, em phải lo sắp xếp cuộc đời của ḿnh thôi. Bây giờ việc bảo lănh đă thành công sau bao khó khăn trắc trở nhưng em lại thấy ḷng ḿnh nguội lạnh, hững hờ. Em thấy ḿnh vẫn ổn nếu không đi nhưng thấy thương mẹ và em đă bỏ bao công sức lo cho ḿnh, họ sẽ buồn biết bao khi ḿnh từ chối không đi nữa.
Em hăy bàn với vợ, xem hai vợ chồng có đủ nghị lực chịu đựng làm lại từ đầu không? Đây sẽ là cuộc sống của chính vợ chồng em, không mong chờ sự bao bọc chở che của bất cứ ai. Nếu vợ chồng em vẫn chưa thể quyết tâm dứt khoác th́ tạm thời đừng thay đổi ǵ cả, nhà cửa, công việc. Hăy đi giống như đi du lịch thăm mẹ và em, sống thử vài tháng, vài năm, xem ḿnh có thể thích nghi được không. Không quá lạc quan hay bi quan, tự ḿnh đánh giá, cảm nhận, vợ chồng em sẽ có câu trả lời thích hợp.
Chúc vợ chồng em luôn lạc quan, hạnh phúc với những quyết định của chính ḿnh.
-Thuyên Lê:
Tôi biết có nhiều người cũng như em, ngại khó, ngại làm lại từ đầu khi tuổi đă cao. Nhưng sau khi qua Mỹ họ lại thay đổi hẳn. Em cứ qua, v́ việc bảo lănh càng ngày càng khó. Em cứ cầm cái thẻ xanh trong tay đă rồi tính sau. Tôi biết có người cũng từ chối việc định cư, sau năm mười năm, họ làm đơn xin đi du lịch, tha thiết muốn đi để thăm gia đ́nh, th́ khi ấy đă muộn màng, ṭa lănh sự nhất định không cho, cứ vào phỏng vấn, họ không thèm hỏi ǵ cả, chỉ nói về làm hồ sơ lại. Họ ghét là trước đó cho mà không đi, nay xin đi th́ sẽ không cho. Có người lại c̣n năn nỉ gia đ́nh làm lại hồ sơ bảo lănh lần nữa. Vậy đó, em cứ qua đi biết đâu em thay đổi.