06/07/20
Black Americans Urge Admission of the Indochinese Refugees
Biên dịch: Ian Bùi
Sau đây là bản dịch lá thư cậy đăng trên báo New York Times ngày 19/3/1978, do một nhóm người Mỹ da đen đồng kư tên. Họ là những nhân vật thành danh trong nhiều lănh vực, từ giáo dục đến kinh tế, cũng như chính trị:
“Từ các quốc gia cộng sản vùng Đông Nam Á, hàng ngàn người tị nạn bất hạnh của Việt Nam, Lào và Cam Bốt đang trốn chạy và hiện sống lây lất trong các trại tị nạn. Đa số phải đối mặt một tương lai đáng sợ: bị hất hủi nơi họ đang tạm trú, không t́m được công ăn việc làm, và — tệ hại hơn nữa — bị đuổi trở về nguyên quán và có thể mất mạng.
Chúng tôi, những công dân trong cộng đồng da đen — một cộng đồng mà bản thân vẫn c̣n đang phải chịu đựng nhiều sự bất công kinh tế — rất quan tâm và đồng cảm với người anh em Á châu trong trại tị nạn. Nhưng mối quan tâm này cần vượt qua biên giới của sự đồng cảm. Chúng ta cần phải đi đến hành động.
Nhiều người Mỹ, tuy có ḷng tốt, lư luận rằng hành động trong trường hợp này không khả dĩ về mặt kinh tế và có thể nổ ra xung đột. Chúng tôi nhận thức rất rơ t́nh h́nh kinh tế không mấy sáng sủa hiện nay ở Mỹ — nhất là trong cộng đồng da đen của ḿnh — và chúng tôi cũng hiểu là bất cứ chương tŕnh giúp đỡ người tị nạn nào cũng sẽ có cái giá phải trả dù khiêm tốn. Nhưng chúng tôi cực lực phản đối tâm lư treo bảng giá lên đầu những người tị nạn Đông Dương.
Trong quá khứ, Hoa Kỳ đă từng chứng tỏ chúng ta có khả năng thích nghi và đối phó với những t́nh huống bất thường tưởng chừng bất khả. Chúng tôi tin rằng người dân Mỹ một lần nữa đủ sức dang tay cứu vớt một cộng đồng thiểu số — những người tị nạn — để giúp họ an cư và tạo cho họ niềm hy vọng.
V́ thế, chúng tôi khẩn thiết yêu cầu Tổng thống Jimmy Carter và Quốc Hội hăy t́m cách mở cửa cho những người tị nạn này vào nước Mỹ, trong tinh thần tương trợ mà trước đây chúng tôi đă kêu gọi quư vị chấp nhận nạn nhân của chế độ phân biệt chủng tộc ở Nam Phi.
Qua bao cuộc đấu tranh gian khổ cho quyền b́nh đẳng dân sự, chính trị cũng như kinh tế trên đất nước này, chúng tôi rút ra được một bài học cơ bản: Cuộc đấu tranh cho quyền tự do kinh tế và chính trị của ḿnh dính liền với việc đi t́m tự do của người tị nạn Đông Dương. Nếu chính phủ Hoa Kỳ không thể hiện được ḷng trắc ẩn đối với những con người bất hạnh ấy th́ vô cùng khó để tin rằng chính quyền này có thể quan tâm đến người thiểu số da đen hay người nghèo tại Mỹ”.
Black Americans Urge Admission of the Indochinese Refugees
Throughout non-Communist Asia, thousands of unfortunate refugees from Vietnam, Laos and Cambodia languish in make-shift camps. For most, the future offer frightening prospects: social ostracism in the countries to which they fled, end unemployment, and – even worse – deportation to their homelands resulting in almost certain death.
As concerned citizens of the black community – a community which itself continues to endure widespread economic deprivation- we sympathize with our Asian brothers and sisters in the refugee camps. But our concern must transcend the safe boundaries of mere sympathy. We must move toward action.
Many well-meaning Americans have argued that action on this pressing problem is unworkable in economic terms and potentially explosive. We recognize the scandalous state of America’s economy – especially its devastating manifestation in the black community – and we realize that any program to assist these refugees will entail modest economic costs. Yet, we oppose the dehumanizing tendency of placing price tags on the heads of Indochinese refugees.
In the past, America has displayed an uncanny ability to adapt to unusual and seemingly impossible situations. We believe that America can once again reach out to an embattled minority – these refugees – and offer safe haven and hope.
Thus, we call upon President Carter and the United States Congress to facilitate the entrance of these refugees into the United States in the same spirit that we have urged our country to accept the victims of South Africa’s apartheid.
Through our arduous struggle for civil, political and economic rights in America, we have learned a fundamental lesson: the battle against human misery is indivisible. Our continuing struggle for economic and political freedom is inextricably linked to the struggles of Indochinese refugees who also seek freedom. If our government lacks compassion for these dispossessed human beings, it is difficult to believe that the same government can have much compassion for America’s black minority, or for America’s poor.
TD