Bằng chứng để buộc tội một bị can hay bị cáo có 3 loại gồm: thứ nhất là lời khai bị can, thứ nhì là nhân chứng, thứ 3 là vật chứng. Trong 3 loại chứng cứ đó, lời khai bị can là kém thuyết phục nhất, vì sao? Vì tâm lý chung của tất cả mọi tội phạm đều không bao giờ thú nhận tội lỗi mình gây ra, bị can chỉ thú nhận khi có một trong hai tác động sau:
Thứ nhất là do nhân chứng và vật chứng đã chứng minh hành động phạm tội rõ ràng của bị can. Trường hợp này là vì không còn lý thể chối cãi nên phải nhận tội;
Thứ nhì lời khai do là ép cung, mớm cung hoặc nhục hình. Đây là loại lời khai đảm bảo 100% là sai lệch về bản chất vụ án.
Nguyễn Hòa Bình
Trở lại vụ án Hồ Duy Hải chúng ta hãy xem 3 loại chứng cứ đã nói lên điều gì? Về nhân chứng thì có tổng cộng 13 nhân chứng, nhưng không nhân chứng nào xác định nhìn thấy Hồ Duy Hải. Về vật chứng thì có 4 vật chứng gồm tấm thớt, con dao, cái ghế inox và dấu vân tay thì trong đó thớt bị hủy rồi mua ngoài chợ về ngụy tạo, con dao cũng vứt (được nói là do sơ suất?!) rồi mua ngoài chợ về ngụy tạo, và ghế inox cùng ra chợ mua, và cuối cùng là dấu vân tay tại hiện trường không có dấu nào trùng khớp với tay Hải. Như vậy về nhân chứng và vật chứng đều không có cơ sở để buộc tội Hồ Duy Hải. Theo phương pháp loại trừ, thì lời khai Hồ Duy Hải không thể là lời nhận tội vì chứng cứ đã chỉ ra anh ta có tội được. Vậy thì tất nhiên lời khai của Hải rơi vào loại lời khai của trường hợp thứ hai- đó là ép cung, bức cung, hoặc mớm cung mà thôi.
Ngày 15 tháng 6, trả lời chất vấn trước Quốc Hội, ông Nguyễn Hòa Bình chỉ toàn là căn cứ trên lời khai của Hồ Duy Hải mà không có cơ sở vững chắc về nhân chứng và vật chứng. Mà lời khai không trên cơ sở với nhân chứng và vật chứng thuyết phục thì đó chỉ là lời khai không đáng tin cậy. Nói chung lời khai của Hồ Duy Hải hoàn toàn trên cơ sở ngụy tạo. Trong phát biểu, Nguyễn Hòa Bình có đưa ra một chứng cứ giám định pháp y là “trong âm đạo của cô Hồng có dịch, và cơ chế hình ảnh của dịch theo bác sĩ pháp y nói là do quá trình kích dục có sự đụng chạm vào những vùng nhạy cảm của cơ thể” (từ phút thứ 3’30’’ đến phút thứ 3’44’’). Câu hỏi đặt ra là có sự động chạm vùng nhạy cảm và trong đó có dịch, vậy thì sao không xét nghiệm DNA những gì mà hung thủ để lại trong dịch đó? Nếu có kết quả xét nghiệp DNA mới chứng minh chứ còn chỉ thấy có dịch thì biết dịch đó của ai mà chụp mũ Hồ Duy Hải? Vậy nên lại một lần nữa, ông Nguyễn Hòa Bình trưng bằng chứng mà loại bằng chứng không thuyết phục rồi chụp mũ tội lỗi lên bị cáo là sai quy trình tố tụng một cách nghiêm trọng.
Trong Điều 13 Bộ Luật Tố Tụng Hình Sự cũng quy định nguyên tắc suy đoán vô tội như sau: “Khi không đủ và không thể làm sáng tỏ căn cứ để buộc tội, kết tội theo trình tự, thủ tục do Bộ luật này quy định thì cơ quan, người có thẩm quyền tiến hành tố tụng phải kết luận người bị buộc tội không có tội”. Nguyên tắc suy đoán vô tội nó là nguyên tắc cơ bản đảm bảo đúng người đúng tội để mang lại công bằng cho bị cáo. Trong lần phát biểu trước Quốc hội này, lại một lần nữa Nguyễn Hòa Bình đã vi phạm Luật Tố Tụng Hình Sự. Hãy truy tố Nguyễn Hòa Bình mới đúng.
-Đỗ Ngà-