Tất nhiên là không phải người VN nào cũng như nội dung status ngắn này viết. Nhưng những người không nằm trong số ví dụ dưới đây cần làm tốt hơn nữa để thay đổi VN nói chung và cả những thế hệ sau để người VN không c̣n những con người như ở dưới...
Đó là những nhà báo, dư luận viên và đảng CsVN đă hả hê khi các nước khác bị dịch cúm Tàu và lấy VN với những sự thật đă bị che giấu mà hả hê. Họ vui mừng như dân Tàu cộng khi nước Mỹ bị dịch Cúm Tàu. Trong khi chính đảng CsVN lại đi nhận sự giúp đỡ tiền, thuốc từ Mỹ. Đây là một sự khốn nạn của đảng CsVN, dư luận viên và một số người VN ấu trĩ luôn mang trong ḿnh tư tưởng "Thù Mỹ".
Đó là sự khốn nạn
Đó là những người trước kia vượt biên v́ họ nói rằng họ không ở được với Cs mà nay lại đi ủng hộ phe thiên tả, phong trào lấy chủ nghĩa Cs làm nền tảng. Đó là sự phản bội lại chính lời nói của họ khi họ xin vào Mỹ. Chuyện yêu thích Trump hay ai đó không phải phe tả th́ b́nh thường, ghét Trump cũng là thường. Nhưng chạy trốn cs mà lại ủng hộ thân cộng th́ đúng là sự phản bội...
Đó là những người ngày nay đi Mỹ dạng tị nạn nhưng lại chống lại nền cộng ḥa của đất nước đă cưu mang họ. Họ chống lại cả cộng đồng tị nạn đă gửi tiền, kư thỉnh nguyện thư, kêu ca khắp nơi cho họ và gia đ́nh. Đó là sự "qua cầu rút ván".
Đó là những dạng người luôn hô hào đấu tranh dân chủ, chống Tàu, yêu nước. Nhưng họ không chửi Cs, Không chửi Tập, không chửi HCM mà lại chửi Trump... Đó là dạng người "Lá mặt lá trái".
Với 4 dạng người này, họ không phải là số nhiều nhưng lại là nỗi xấu hổ của người VN. Đă đến lúc người VN cần nh́n nhận 4 dạng này đă góp phần làm cho người VN chúng ta cứ bị "quả báo" măi không thoát ra khỏi kiếp nhược tiểu bởi v́ người VN c̣n tồn tại 4 dạng: Khốn nạn, phản bội, qua cầu rút ván, lá mặt lá trái.
Đă đến lúc người VN cần thay đổi để có một môi trường tốt đẹp hơn cho những thế hệ tương lai không c̣n nhiều 4 dạng này... Thế th́ đất nước VN mới có tương lai tốt hơn..
...
Đặng Chí Hùng
The Following 4 Users Say Thank You to TSH6506 For This Useful Post:
Có rất nhiều người như vậy. Họ đă thật sự quên đi cái khổ, cái nhục mà từng trăi trong những ngày tháng đau thương sau khi miền Nam bị cưỡng chiếm. Họ hận CS đến thấu xương tủy v́ họ đă mất đi tất cả, và mất luôn cả quê hương của ḿnh.
Cho nên chúng ta có thể thấy được mănh lực của đồng tiền mạnh như thế nào. Tiền có thể mua tất cả và mua đứt luôn cả lương tri của con người.
The Following 7 Users Say Thank You to phokhuya For This Useful Post:
Ủa họ đi vượt biên hả? Lâu quá chắc quên rồi, tưởng đâu họ đi du lịch biển bằng xuồng 3 lá, ghé Thái Lan và Philippines nghỉ mát vài năm trong khách sạn không cửa. Ăn gà Sexy (xương gà) Lồn Tiên (chem chép khô)......Rồi lần ṃ Thám hiểm sang đến đất Mỹ Gia nhập vào ngành nông nghiệp - Cắt cỏ và ngành Ẩm thực - Rửa chén nhà hàng . Thời gian làm cho họ tiến bộ hơn và chuyển sang ngành cao cấp về Y tế - Dủa nails............... Giờ cơm no áo ấm, tiền bo cash thu vô ào ào, cũng như ai đ̣i quyền tự do như dân bản xứ..... Để chửi lại đất nước đă cưu mang họ.
The Following 4 Users Say Thank You to OroValley For This Useful Post:
Ở nước Mỹ ai cũng bận rộn từ sáng đến chiều, ngày này qua ngày nọ, tháng nọ qua tháng kia, không có ai có dư thời giờ cả. Tôi chỉ mong các bạn, nhân dịp nghĩ hè hay nghĩ lễ, dành một hai tiếng đồng hồ, ngồi xuống, ôn lại chuyện củ, nhớ lại những giây phút ấm áp, hạnh phúc nhất trong đời. Bạn sẽ thấy yêu đời hơn, bớt bị căn thẳng hơn. Có khi bạn cũng sẽ nhớ ra một, hai kỹ niệm đau buồn mà bạn đă cố hết sức để quên đi nhưng không quên được. Đó là những bài học quí giá ở đời. Trên đường đi tị nạn tôi đă phải ngủ trên một tấm ván bề ngang chừng hai gang tay, bề dài vừa đủ nếu co chân lại. Phía dưới tấm ván này là một tất nước mà nếu lở rớt xuống th́ chắc phải đi tắm ít nhất là ba, bốn lần mới hết mùi hôi. Những người nào chạy năm 75 đi xà lan hay nằm trên bong tàu chắc sẽ hiểu tôi nói ǵ. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi đưa tay ra xin một nắm cơm trắng của một người lạ lớn hơn tôi vài tuổi trên tàu. Lúc đó tôi không c̣n e thẹn hay cảm thấy nhục nhă ǵ cả v́ tôi đói, sau mấy ngày không được ăn cơm. Hồi đó tôi ở nhà lầu, trong nhà có hai chiếc xe hơi, xe gắn máy, xe đạp, có người giúp việc nấu ăn, chuyện đi xin ăn không bao giờ tôi nghĩ nó sẽ xảy ra với tôi. C̣n nhiều chuyện nửa nhưng nó quá dài không kể hết được. Tôi vẩn nhớ những kỹ niệm này của CS ban cho. Nếu bạn ở nhà lầu, đi xe hơi, ăn sushi mà quên đi những ngày đói khổ đó th́ thật là buồn. Bạn ở Mỹ mà theo tàu cộng, CS th́ tôi hết ư kiến.
The Following User Says Thank You to MrKetchup For This Useful Post:
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.