Hết Bloomberg giờ tới Forbes đă loại giá trị CP VFS ra khỏi tài sản của anh tôi, coi như VF chưa từng lên sàn. Với cách tính toán độc tài, áp đặt này, 2 thằng trên làm xấu mặt anh quá, nhất là trong bối cảnh 2 nước Mỹ Việt sắp quan hệ sâu. Bọn nó làm ngay trước 2/9 mới mất dạy chứ, lấy ǵ để tự hào đây? VF đă báo công an Mỹ xử lư 2 thằng này chưa? Ḿnh nghĩ VIN nên lập ra 1 tổ chức chuyên thống kê, bầu chọn các tỉ phú trên thế giới, giống như đă làm ở giải VINfuture. Lúc đó độ giàu của anh tôi mới ổn định và không phụ thuộc bọn đế cuốc.
Bọn Mỹ nó khen th́ khen rất nhiều. Bao giờ cũng sẽ khen nhiều hơn chê. Khen Vin Fast rất nhiều. Nhưng vài điểm chê của nó là chí tử. Sẽ không có bất kỳ một người Mỹ nào mua xe Vin Fast nếu đọc các điểm chê của nó. Ví dụ : nó khen xe đi dự rất nhiều triển lăm lớn của thế giới, mẫu mă đẹp, ông chủ hăng xe có hệ sinh thái xung quanh khổng lồ, và nó chỉ cần chê xe tăng tốc kém, th́ có cho thêm tiền người Mỹ cũng không bao giờ mua xe. Thậm chí là cho không người ta cũng không lấy luôn. Bên Mỹ toàn đường cao tốc mà xe tăng tốc kém? Ai dám đi xe đó ? Vượt xe đằng trước, tăng tốc nào, ỉn ỉn. Không vượt được xe đằng trước bị xe sau đâm cái rầm vào đít.
Trước khi lên sàn chứng khoán Mỹ nó sẽ ca ngợi, vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp cho công ty, rồi khi lên sàn nó sẽ đưa ông lên tận mây xanh. Nhưng, cuối cùng đến giai đoạn chốt để công ty lùa gà nó mới tung đ̣n cho ông chẳng làm ăn được ǵ, thậm chí làm ông bẽ mặt, nếu mặt không đủ dầy như cái thớt th́ một thời gian nữa ông sẽ phải xin hủy niêm yết. Cắm cờ bên Mỹ mà không hiểu về văn hoá và con người Mỹ th́ chỉ có cắm đầu xuống đất thôi. Họ khôn chán...
Số của cải đồ sộ của Phạm Nhật Vượng, đưa ông lên thành một trong vài tỷ phú đô la người Việt, là tiền bạc ông thu từ việc mua rẻ bán đắt đất đai là chủ yếu. Nói chung, là tiền mồ hôi nước mắt của nông dân, công nhân Việt Nam trong mấy chục năm công nghiệp hóa chưa đâu vào đâu của Việt Nam. Thế nhưng có lẽ là ông đang muốn chơi bạc với người Mỹ, thay v́ đầu tư tạo việc làm cho dân Việt Nam.
Nếu nh́n thị trường chứng khoán là công cụ của một loại chủ nghĩa tư bản lành mạnh th́ quả thật tin Vinfast vào được Nasdaq là rất đáng phấn khởi. Lư do là từ Nasdaq, Vinfast có cơ hội thu hút rất nhiều tiền vốn tính bằng đô la Mỹ. Tiếp đó, với số tiền ấy, công ty sẽ phát triển đủ thứ, nào mở rộng sản xuất, đầu tư nghiên cứu…
Một ḍng chảy của cải chảy ngược về quê hương Việt Nam dưới dạng tiền lời, công việc làm… góp phần làm cho đất nước thịnh vượng, giống như bao nhiêu sự thịnh vượng ấy từ Samsung, Toyota… chảy về Hàn Quốc và Nhật Bản, thông qua thị trường chứng khoán Hoa Kỳ.
Nhưng tôi chợt nhớ tới câu nói của tổng thống Mỹ Joseph Biden hồi ông tranh cử: Tôi tôi không quan tâm đến chuyện lời lỗ của thị trường chứng khoán đâu nhé, tôi chỉ lo cho đại đa số người Mỹ.
Tổng thống Mỹ muốn nói rằng, chuyện chứng khoán là chuyện bọn tài phiệt tiền đầy túi đánh bạc với nhau, chứ đại đa số người Mỹ nào biết chứng khoán là ǵ. Cuộc sống của những người này không liên quan trực tiếp đến những cái click thăng trầm mỗi buổi sáng ở New York, hay những ḍng xanh đỏ trên các trang báo tài chính Bloomberg, Wall Street Journal…
Thị trường chứng khoán Việt Nam ra đời hơn 20 năm trước, nó cũng dần quen thuộc với cư dân thành thị Việt Nam trong những năm gần đây. Tuy nhiên, với đại đa số dân chúng Việt Nam, cũng như ở Mỹ, đó vẫn là thế giới xa lạ, thực sự không liên quan đến cuộc sống hàng ngày của họ là mấy.
Số dân chúng Việt Nam “hồ hởi phấn khởi” trước tin Vinfast “lên sàng Mỹ”, chẳng qua là sự thành công hay thất bại của tuyên giáo Đảng Cộng sản mà thôi.
Trong ṿng mấy chục năm vừa qua, người ta chứng kiến sự lũng đoạn của đám tài phiệt trên thị trường chứng khoán, và không ít lần nó bị sụp đổ. Người ta đoán già đoán non giá trị tương lai của các công ty, rồi mua bán với nhau giá trị tương lai đó. Trong canh bạc này, những kẻ nhiều tiền lúc nào cũng nắm phần thắng.
Họ có thể tung tiền lớn vào một công ty mà thực ra chẳng có giá trị tương lai nào, đẩy giá nó lên, làm đám dân chúng ít tiền chạy theo, rồi sau đó có thể là bán đi hàng loạt khi giá c̣n cao, lấy lời bằng tiền mặt.
Hăy h́nh dung một tiệm vàng nào đó ở khu chợ Vườn Chuối, người chủ tiệm lúc nào cũng nắm đằng cán, anh bán tôi mua, anh mua tôi cũng bán, và lúc nào tôi cũng có lời.
Và thế là một phần của thị trường chứng khoán đă trở thành một sới bạc. Trong sới bạc đó, có những gă, có khi là ả, giỏi mồm giỏi miệng, đưa công ty của ḿnh “lên sàng”, mà thực lực không có ǵ, giá trị tương lai được tuyên bố vung vít, thực sự là sự lừa đảo. V́ thế thị trường chứng khoán cũng đề ra nhiều cách thức kiểm soát gắt gao đề pḥng sự lừa đảo này.
Có những công ty cố sống cố chết leo vào thị trường chứng khoán. Để vượt qua những kiểm soát gắt gao của thị trường chứng khoán, họ phải đi đường ṿng, qua những công ty “bán tên” trung gian. Đi đường ṿng, nhưng thực ra, nói theo ngôn ngữ cộng sản, là… đi tắt đón đầu.
Trong những tay cố sống cố chết đó, dĩ nhiên có “đại gia” Việt Nam, Phạm Nhật Vượng.
Rơ là Vượng muốn “huy động vốn” cho lẹ bằng tiền của người Mỹ, ông muốn đánh bạc với các tài phiệt trên sới bạc thị trường chứng khoán.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, là với sự “huy động vốn” đó, biết đâu ông tập trung phát triển nhà máy của ông tại Hải Pḥng, mà cho đến nay chẳng thấy hoạt động ǵ cả. Biết đâu ông tập trung nghiên cứu sản xuất pin cho xe điện tại quê hương Hà Tĩnh của ông, tạo ra hàng ngàn công việc làm. Biết đâu với nhiều tiền Mỹ như thế, ông hạ giá các căn hộ “cao cấp” của ông để cho người nghèo thành thị Việt Nam, công nhân gốc nông dân từ quê mới lên, vào ở!
Bao nhiêu cái biết đâu ấy chưa thấy đâu, mà lại thấy các ông tổng thống Mỹ, thống đốc North Carolina hoan nghênh ông Vượng tạo việc làm cho hàng trăm, hàng ngàn người Mỹ, qua dự án nhà máy xe điện của ông ở North Carolina.
Điều trớ trêu là Việt Nam cộng sản, hay ít nhất từng là cộng sản tiền đồn chống tư bản thế giới toàn cầu, nay lại thích đánh bạc với bọn tài phiệt hơn, với một loại “kinh tế thị trường định hướng xă hội chủ nghĩa” của Nguyễn Phú Trọng, trong đó có tư bản Vượng Vin(com) thích đánh bạc hơn là làm.