Cô giúp việc bưng khay đựng thức ăn đi nhón chân từng bước như bộ đội đặc công ngày xưa. Cánh cửa pḥng khép hờ, cô vội đẩy khay thức ăn vô và rón rén rời đi nhanh chóng.
Chờ khi đi cách xa pḥng một quăng, cô mới dám thẽ thọt lên tiếng.
- Lúc trước tôi chưa đến đây làm, ngày nào, hai ông bà chủ cũng thay phiên nhau bưng cơm lên pḥng cho hai đứa con.
Thấy tôi nghệch mặt ra, cô liến thoắng giải thích.
- Giờ tụi nhỏ c̣n cấm ông bà chủ không được vô pḥng riêng của tụi nó. Nghe bà chủ bảo, tụi nó lư sự cái ǵ mà…không được xâm phạm không gian riêng tư ǵ đó…Con người ta là con vàng, con bạc nên cha mẹ sợ lắm. Họ phải nh́n mặt con mà sống…!
Nhiều bận, cô giúp việc thấy bà chủ nhà ngồi buồn thiu, ăn cơm một ḿnh. Mỗi khi chồng vắng nhà th́ bà chỉ biết bầu bạn với chiếc vi tivi hoặc cái điện thoại chứ chẳng có đứa con nào hỏi han lấy một câu.
Tuy mang tiếng là có con nhưng căn nhà của họ bao giờ cũng trống vắng. Đi học th́ thôi, chứ về nhà là hai đứa nhỏ nhanh nhẹn vào pḥng khóa chặt cửa im ỉm, ở bên trong cả ngày lẫn đêm.
Cám cảnh cho người chủ, cô giúp việc thở vắn than dài.
- Tôi thấy nhà càng rộng càng cô đơn. Vợ chồng bà ấy có con mà cũng côi cút như tôi một ḿnh!
Trên đường đi về, tôi cứ nhớ măi lời của cô giúp việc: “Thời giờ, người ta nuôi con ǵ…chứ đâu phải…con cái…”.
Tự nhiên, tôi chạnh buồn. Chẳng biết một ngày nào đó, lỡ cha mẹ của họ rời khỏi thế gian này. Liệu những đứa con ấy có thấy hối tiếc, v́ họ đă bỏ lỡ mất khoảng thời gian quư báu ở cạnh bên cha mẹ hay không!?
VietBF©sưu tập