Tôi nh́n bức ảnh chị giúp việc đăng trên trang cá nhân. Chị ấy ôm con gái, hai mẹ con nét mặt rạng rỡ. Chỉ có điều, đứa bé sao có nhiều nét thân quen.
Vợ chồng tôi năm nay 37 tuổi, lấy nhau đă 12 năm. Con gái hơn 10 tuổi, tôi mới sinh bé thứ hai. Hết thời gian ở cữ, v́ nội ngoại ở xa, tôi quyết định thuê bảo mẫu trông trẻ.
Nhờ một cô em làm cùng công ty giới thiệu, tôi thuê được người giúp việc khá ưng ư. Chị ấy 40 tuổi, không chồng con, gánh nặng trên vai là chăm sóc mẹ già và một cậu em trai tật nguyền. Có lẽ v́ hoàn cảnh thực sự cần tiền, chị ấy làm cho ai cũng dồn hết tâm huyết vào đó khiến gia chủ hài ḷng, tin cậy.
Từ khi có chị, tôi gần như không phải làm việc nhà. Chị nhanh nhẹn, đảm đang, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy. Dù chưa có con, chị chăm sóc trẻ rất cẩn thận, tỉ mỉ, khoa học khiến tôi yên tâm vô cùng.
Bù lại, chúng tôi trả thêm tiền lương cho chị so với thỏa thuận ban đầu. Ngày lễ Tết có thêm thưởng như người đi làm b́nh thường. Tôi c̣n mua quà cho chị mang về biếu mẹ. Mỗi lần như thế, chị đều không giấu nổi xúc động, hứa sẽ không phụ ḷng tốt của vợ chồng tôi.
Chồng tôi thỉnh thoảng có nhắc, bảo tôi nên có giới hạn chừng mực với chị giúp việc. Anh nói, chị ấy dù tốt cũng không phải người thân, không nên chuyện ǵ cũng tâm sự hay dễ dăi quá mức. Tôi nghĩ đơn giản hơn, ḿnh cho đi thế nào sẽ nhận lại thế ấy.
Chuyện khủng khiếp liên quan đến chồng tôi, sao tôi có thể coi như không biết? (Ảnh minh họa: iStock).
Hai năm làm giúp việc, tôi thực sự đă coi chị ấy như người nhà. Hai con của tôi rất quư chị ấy, đặc biệt là bé út, quấn quưt chị không rời ngay cả khi có mẹ ở nhà.
Nhờ có chị, tôi mặc dù là mẹ bỉm sữa vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở công ty, chưa từng phải tất bật lo lắng việc nhà hay con cái như nhiều chị em đồng nghiệp khác.
Đột ngột một ngày, chị xin nghỉ việc. Chị lấy lư do mẹ ngày càng yếu, không thể chăm sóc em trai. Chị phải về quê chăm sóc mẹ và em, không thể đi xa thế này được nữa. Dù rất tiếc, tôi cũng thấy không có lư do nào đủ chính đáng để giữ chị ở lại. Hơn nữa, con trai tôi đă đến tuổi có thể đi nhà trẻ.
Thời gian đầu, chị vẫn gọi điện tṛ chuyện với hai bé nhà tôi. Sau dần, chị không gọi nữa. Tôi cũng bận nhiều việc, lơ là không thăm hỏi chị.
Một ngày, nhân lúc ngồi ăn cơm trưa cùng em đồng nghiệp đă giới thiệu chị giúp việc. Cô ấy ch́a ra cho tôi xem một bức ảnh, hồ hởi bảo: "Lâu lắm không gặp, không ngờ chị ấy về quê đă có con rồi. Không biết là lấy chồng hay làm mẹ đơn thân, em cũng không tiện hỏi".
Tôi nh́n bức ảnh chị giúp việc đăng trên trang cá nhân. Chị ấy ôm con gái, hai mẹ con nét mặt rạng rỡ. Chỉ có điều, đứa bé sao có nhiều nét thân quen. Tôi thấy chị ấy ghi chú: "Mặt trời của mẹ 6 tháng tuổi". Chị ấy nghỉ giúp việc nhà tôi vừa tṛn một năm, con chị ấy đă 6 tháng tuổi. Như vậy có nghĩa là, chị ấy mang bầu lúc c̣n đang ở nhà tôi.
Tôi nh́n kỹ lại khuôn mặt cô bé, một ư nghĩ xẹt ngang trong đầu khiến tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Tối đó, sau bữa cơm, tôi cố t́nh nói chuyện với chồng giọng bâng quơ: "Chị giúp việc trước ở nhà ḿnh có con rồi đấy, nghe đâu làm mẹ đơn thân. Em thấy con bé trong h́nh kháu khỉnh lắm".
Nói xong, tôi quan sát thái độ của chồng tôi, thấy anh không có phản ứng nào rơ rệt, chỉ nói: "Người ta có con liên quan ǵ đến ḿnh, kệ họ". Bằng linh cảm của một người vợ, tôi nhận thấy giọng anh không b́nh thường. Tôi quyết định phải t́m hiểu rơ ràng mọi chuyện.
Hôm sau, tôi xin nghỉ làm, ḍ địa chỉ t́m về quê của chị. Vừa thấy tôi xuất hiện, chị ấy không giấu nổi vẻ hoảng hốt nhưng rất nhanh đă lấy lại vẻ b́nh tĩnh. Nhưng chỉ vài câu hỏi của tôi, chị ấy đă bật khóc. Chị thừa nhận, đứa bé là con của chồng tôi.
"Hôm ấy, chồng em đi gặp gỡ khách hàng, say nên về nhà giữa trưa. Cậu ấy nhầm chị là em. Chị đă cố vùng vẫy, nhưng chị cũng chỉ là đàn bà. Chị khát khao có một đứa con. Chị biết, chị quá ích kỷ và tàn nhẫn với em.
Khi tỉnh dậy, chồng em xin lỗi chị, xin chị giữ kín chuyện xấu ấy. Khi biết ḿnh có thai, chị đă xin nghỉ việc ngay. Chồng em cũng không biết việc này. Chị cầu xin em tha thứ cho chị, coi như là làm phúc. Đời này, chị nhất định không làm phiền ǵ đến vợ chồng em".
Tôi đă trở về trong tâm trạng hoang mang, vô định, không hiểu chuyện ǵ vừa xảy ra. Chồng tôi có một đứa con riêng, dù anh ấy không hề ngoại t́nh. Chuyện anh ấy "thân mật" với chị giúp việc có thể coi như tai nạn. Nhưng nếu anh ấy biết ḿnh có một đứa con bên ngoài, mọi chuyện sẽ thế nào?
Kể từ hôm biết chuyện, tôi mất ngủ triền miên, thái độ đối với chồng cũng không thể t́nh cảm, ngọt ngào như trước. Dù chị ấy nói tuyệt đối không để lộ chuyện này cho ai ngoài tôi, cũng không bao giờ làm phiền gây ảnh hưởng đến gia đ́nh tôi, tôi vẫn cảm thấy bất an vô cùng.
Làm sao tôi có thể coi như ḿnh chưa biết chuyện?
VietBF@sưu tập