Nhà vua tỏ ra thiếu tự tin, không thích xuất hiện ở nơi công cộng, đặc biệt là vào buổi tối.
Đó là câu chuyện về vua George I (1660 - 1727) của Anh. Vua George I tên thật là Georg Ludwig, sinh ra ở Hanover, thủ đô của Công quốc Brunswick-Lüneburg, một phần của Đế quốc La Mă Thần thánh (nay thuộc Đức).
Cha của Georg Ludwig là Ernst August, công tước xứ Brunswick-Lüneburg và mẹ là Sophia, cháu ngoại vua James I của Anh. Mẹ của bà Sophia là Elizabeth Stuart, con gái vua James 1.
George lớn lên trong cảnh cạnh tranh quyền lực giữa cha và ba người chú. Thuở nhỏ, George được cha mẹ hết mực răn dạy, với hi vọng sau này ông sẽ trở thành người kiệt xuất. Được theo học các trường quân sự từ nhỏ, George đă trải qua nhiều trận đánh trong hàng ngũ quân đội của Đế quốc La Mă Thần thánh, chứng minh ḿnh là một chỉ huy có năng lực. Trong một lá thư, bà Sophia mô tả Georg Ludwig là người có trách nhiệm, tận tâm và là tấm gương cho các em trai và em gái.
Năm 1682, George kết hôn với em họ Sophia Dorothea of Celle. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân kết thúc trong tan vỡ với đỉnh điểm là cuộc ly hôn mà ông cho rằng là do ḿnh bị "cắm sừng". Sophia Dorothea bị giam lỏng trong lâu đài hoàng gia trong suốt phần đời c̣n lại.
Trong khi đó, sau cái chết của cha và các chú, George nhận được tước hiệu và kiểm soát toàn bộ lănh thổ Công quốc Brunswick-Lüneburg. Các cuộc chiến tranh ở châu Âu khi đó kết thúc theo chiều hướng có lợi cho Đế quốc La Mă Thần thánh cũng giúp George mở rộng ảnh hưởng.
Bước ngoặt xảy đến vào năm năm 1701, khi Nghị viện Anh do đảng Whigs chiếm đa số ghế thông qua Đạo luật Dàn xếp, trong đó quy định mẹ của George, bà Sophia, là người thừa kế ngai vàng Vương quốc Anh sau khi nữ hoàng Anne qua đời.
Đạo luật được cho là t́m cách đảm bảo sự kế vị của thành viên hoàng tộc theo đạo Tin Lành mà mẹ của George là thành viên hoàng gia phù hợp nhất. Ít nhất 50 thành viên hoàng tộc khác, dù có người sinh ra ở Anh, bị gạt đi v́ theo đạo Công giáo.
Quyết định này đồng thời đánh dấu quyền lực bắt đầu nghiêng về nghị viện thay v́ tập trung hoàn toàn vào tay nhà vua, theo trang Historic-uk.
Năm 1714, mẹ của George là bà Sophia qua đời và hai tháng sau, nữ hoàng Anh Anne cũng băng hà. George khi đó đang sống ở Hanover, được gọi tới Anh để nhận ngôi vua.
Buổi lễ đăng quang được tổ chức tại tại tu viện Westminster nổi tiếng ở thủ đô London (Anh) vào tháng 8/1714 nhưng George khi đó không kịp đến dự. Giới chức Anh làm lễ tuyên thệ trung thành vắng mặt vua. Hai tháng sau, George tới Anh để chính thức nhận ngôi vua.
Ngay khi George chính thức trở thành vua Vương quốc Anh, bạo loạn đă nổ ra tại hơn 20 thị trấn nhưng t́nh h́nh sau đó được kiểm soát.
George được coi là người thức thời, sau khi lên ngôi đă tích cực ủng hộ để đảng Whigs một lần nữa giành chiến thắng áp đảo trong cuộc tổng tuyển cử ở Anh vào năm 1715.
Phe đối lập trung thành với hoàng tử James Stuart sau đó phát động nổi dậy. Cuộc nổi dậy chủ yếu diễn ra ở Scotland và bị dập tắt chỉ trong một năm. Một cuộc nổi dậy khác vào năm 1719 cũng không thành công.
Dưới sự bảo trợ của nghị viện, vua George I nắm quyền mà không bị cản trở dù không phải là người được ḷng dân.
Đó là lúc xuất hiện câu chuyện kể rằng nhà vua ngoại quốc cai trị nước Anh nhưng mà không biết nói tiếng Anh hoặc ít nhất là không thể nói thành thạo.
Một luận điểm củng cố cho giả quyết này là việc nhà vua bổ nhiệm các cố vấn người Đức - những người phần lớn cũng bị hạn chế về ngoại ngữ - thay v́ các chính trị gia người Anh.
Theo các tài liệu được lưu giữ ở Anh, một số quư tộc Anh từng gặp vua George I nói nhà vua dùng một ngôn ngữ ǵ đó mà họ không hiểu, nghe "không giống tiếng Anh mà cũng không phải tiếng Pháp". Sử gia Tracy Borman cho rằng, tiếng Anh kém là nguyên nhân trong giai đoạn cầm quyền, nhà vua chỉ thích xem múa ba lê và kịch câm.
Một tài liệu khác chép, kể từ khi sang Anh, nhà vua tỏ ra thiếu tự tin, không thích xuất hiện ở nơi công cộng, đặc biệt là vào buổi tối. Điều này khác biệt so với khi nhà vua c̣n sống ở Hanover.
Trong các phiên họp nghị viện, nhà vua thường tránh lên tiếng và chỉ ngồi quan sát. Tháng 7/1721, báo chí Anh loan tin nhà vua sẽ "mở đầu phiên họp nghị viện bằng một bài phát biểu". Nhưng những ǵ xảy ra thực tế là nhà vua chỉ nói duy nhất một câu (bằng tiếng Anh). Đó là mời thủ tướng lên phát biểu thay.
Theo Historic-uk, mặc dù vua George I gặp phải rào cản về ngôn ngữ, luôn nói tiếng Đức và tiếng Pháp mỗi khi có thể, nhưng ông cũng có sự chuẩn bị cho thế hệ sau. Khi con trai George II c̣n sống ở Đức, ông đă mời giáo viên người Anh tới hướng dẫn v́ giáo viên người Đức "phát âm không chuẩn".
George I cũng mong muốn việc được tiếp cận giáo dục bằng tiếng Anh phải là một khía cạnh quan trọng trong quá tŕnh học tập của cháu trai, hoàng tử Frederick.
Theo trang Historic-uk, trong 13 năm cầm quyền, vua George I đối mặt với bối cảnh chính trị mới và những giới hạn về quyền lực. Điều mà ông chưa từng trải qua khi ở quê nhà.
Rào cản về ngôn ngữ khiến ông không ít lần nhờ con trai phiên dịch hộ sang tiếng Anh khi xử lư văn kiện. Tuy được đảng cầm quyền ở Anh hậu thuẫn nhưng nhà vua dần dần nhận ra quyền lực của nhà vua ở Anh đang ngày càng bị giới hạn bởi nghị viện.
Nhưng nhà vua vẫn có một số đóng góp trong việc xây dựng đường lối và phát triển quốc gia. Ông chủ trương xây dựng ḥa b́nh, ổn định ở Anh và ở quê nhà bằng cách xây dựng liên minh với Pháp để đối trọng Đế quốc Tây Ban Nha.
Ông là người chủ trương đẩy mạnh giao thương ở cả hai bờ Đại Tây Dương, thúc đẩy phát triển ở Virginia (vùng lănh thổ Bắc Mỹ khi đó thuộc Anh).
George I cũng thay thế lănh đạo vùng Virignia là Alexander Spotswood bằng Hugh Drysdale, người tốt nghiệp Đại học Oxford. Sự lănh đạo của Drysdale đă giúp tạo một giai đoạn phát triển rực rỡ ở Virginia.
Năm 1720, công ty South Sea được sự đầu tư mạnh mẽ của hoàng gia và quư tộc, bất ngờ sụp đổ. Cuộc khủng hoảng kinh tế kéo dài ở Anhcũng khiến nhà vua và các bộ trưởng trong chính phủ ngày càng mất ḷng dân.
Robert Walpole, nhân vật quan trọng nhất trong chính quyền khi đó, được bổ nhiệm làm người quản lư kho bạc (sau này trở thành Thủ tướng đầu tiên của Anh).
Walpole được coi là người kiểm soát hoàn toàn chính phủ, dẫn đến sự suy giảm quyền lực chính trị của chế độ quân chủ ở Anh. Trong những năm cuối đời, vua George I ngày càng ít can thiệp vào công việc điều hành.
Tháng 6/1727, vua George I qua đời trong lần thứ 6 quay về thăm quê hương ở thành phố Hanover, thọ 67 tuổi. Con trai của ông là George II lên nối ngôi nhờ vào sự ủng hộ của Walpole.
Các hậu duệ của George I sau này vẫn nắm ngôi vua ở Anh thêm hai thế hệ nữa cho đến năm 1830.
Theo Historic-uk, triều đại của vua George I đánh dấu một bước ngoặt trong lịch sử nước Anh, đánh dấu sự suy giảm quyền lực của chế độ quân chủ nhường chỗ cho quyền lực ngày càng tăng của chính phủ.
Walpole, Thủ tướng đầu tiên của Anh được công nhận, là người đă thâu tóm quyền lực lớn hơn nhà vua. Ngày nay, Thủ tướng Anh vẫn là nhân vật quyền lực nhất ở Anh trong khi vai tṛ của hoàng gia đă giảm đến mức chỉ c̣n mang ư nghĩa biểu tượng.