Đây là tâm sự của cô vợ tên T. (Hà Nội). Đó là 1 hành tŕnh dài từ khi gặp áp lực sinh con cho đến cả những chuỗi ngày có con sau này.
Chỉ v́ mảnh giấy nội dung ngắn gọn ấy mà chồng tôi tức tốc lao về quê xem mẹ thế nào. Tôi nghĩ lần này “lành ít dữ nhiều”, kiểu ǵ bà cũng sẽ khóc lóc rồi kể với chị chồng, bố chồng rồi tôi lại thành tội đồ.
Tôi ngồi ở nhà mà ruột gan nóng như lửa đốt, gọi điện th́ chồng không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, không biết về quê có “biến” ǵ không mà im ắng đến mức này. Nhưng tôi đâu có làm ǵ sai, tôi cũng v́ “tức nước vỡ bờ” thôi, cũng bao lần nói nhẹ nhàng rồi mà bà không nghe.
Măi đến tối muộn mới thấy chồng tôi lên, anh c̣n mang khá nhiều rau và gà. Tôi như nín thở chuẩn bị tinh thần cho 1 trận chiến không hồi kết. Không ngờ lúc con gái tôi chạy ra ôm bố th́ anh hỏi con bé: “Bà về con có buồn không?”. Con bé thật thà lắc đầu. Có vẻ hiểu ra điều ǵ đó chồng tôi cười gượng rồi hỏi tôi cả ngày nay trong người thế nào, c̣n buồn nôn nhiều không.
Mọi thứ trôi qua b́nh thường đến khi đi ngủ chồng tôi mới kể chuyện. Anh bảo ở nhà không biết chuyện ǵ cả, mẹ cũng không kể ǵ. Anh nắm tay tôi an ủi: “Anh không bênh mẹ và cũng không muốn làm em buồn. Mẹ cũng chỉ v́ muốn tốt cho con cháu nhưng không đúng cách thôi. Em đừng khắt khe với mẹ nhé. Nếu có thể mai em hăy gọi điện hỏi han mẹ 1 chút, mẹ cũng nghĩ là mẹ có lỗi đó”.
Cả đêm ấy tôi cứ trằn trọc suy nghĩ, v́ chồng tôi quyết định gọi điện xin lỗi và động viên mẹ chồng. Đúng là bà cũng có tâm chăm con cháu chỉ là hơi độc đoán và cổ hủ thôi. Khỏi phải nói khi thấy tôi gọi mẹ chồng mừng thế nào, thôi th́ mọi thứ coi như là hiểu lầm, không ai chấp với ai nữa.
Yên b́nh chẳng được bao lâu th́ đến tuần 20 của thai ḱ tôi đi khám bác sĩ nói cổ tử cung bám thấp phải khâu ṿng và nghỉ làm vài ngày tĩnh dưỡng. Sợ mẹ chồng đ̣i lên nên tôi nhanh tay gọi cho mẹ đẻ, ở vài ngày chắc không vấn đề ǵ. Đúng là mẹ với con gái th́ vẫn dễ tâm sự và hiểu nhau hơn.
Mấy ngày có bà ngoại ở đây tôi yên tâm hẳn, mọi thứ bà sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, không tự ư vứt đi cái ǵ v́ tôn trọng đây là nhà riêng của con cái. Nhưng hóa ra chỉ có mỗi tôi cảm thấy thoải mái, chồng tôi cứ liên tục hỏi bà ở mấy ngày th́ về. Chẳng nhẽ sự có mặt của mẹ vợ cũng khiến anh ấy khó chịu y như tôi phải sống cùng mẹ chồng?
Nghe tin, ông bà nội cũng tức tốc phi lên thăm con dâu. Chồng tôi vui ra mặt, nghỉ hẳn 1 buổi làm để ở nhà cơm nước. Mẹ chồng tôi bắt đầu mách tội tôi với thông gia, kiểu “đấy tôi nói nó có nghe đâu bà”, “chị em ḿnh ngày xưa vẫn làm thế con cái lớn như ngan như ngỗng”, “chị này bướng lắm, mẹ nói lại bảo mẹ áp đặt”… Rồi chưa ǵ bà đă phân công cho bà ngoại “canh đê”, chăm tôi ở cữ v́ “chị ấy khó tính lắm, tôi chăm lại không ưng”. Tôi ức không chịu nổi nhưng cố nhịn v́ mẹ ḿnh.
Mẹ chồng tôi về luôn hôm ấy c̣n mẹ đẻ ở vài ngày cũng về quê. Bấy giờ chỉ có 2 vợ chồng tôi mới nói: “Mẹ anh chả hiểu nghĩ ǵ, góp ư không được, động nói dỗi bỏ về. Tưởng nghĩ thông rồi giờ lại mách tội con dâu với thông gia, sao cứ phải chuyện bé xé ra to vậy?”.
Phản ứng của chồng cũng làm tôi sốc vô cùng: “Em nói thế mà nghe được à, mẹ em ở đây anh có than phiền nửa câu không mà em cứ chấp nhặt thế nhỉ, bà nói xong th́ thôi kệ bà đi. Giờ em muốn như nào?”.
Vậy là vợ chồng tôi lại đấu khẩu chỉ v́ 1 vấn đề lặp đi lặp lại, quá mệt mỏi. Tôi tủi thân khóc cả đêm, đang bầu bí mà chẳng ai cảm thông. Tôi cũng tuyên bố luôn với chồng đẻ xong không cần bà nội chăm, tôi cũng sẽ không về quê, mới chửa đă thế này th́ đẻ c̣n drama như nào nữa?
VietBF@ sưu tập
|