Biết tin con dâu mang bầu, bà tuyên bố thẳng thừng: “Sau này mẹ sẽ phụ tiền thuê người trông cháu chứ mẹ không trông đâu. Mẹ c̣n nhiều việc phải làm lắm, không thể suốt ngày quanh quẩn bỉm sữa được”.
Bà nội vốn là người thích bay nhảy. Về hưu chưa bao lâu bà đă đăng kư tham gia sinh hoạt Hội phụ nữ trong khu phố, rồi các câu lạc bộ khiêu vũ, sống vui sống khỏe dành cho người già. Nhiều bữa, v́ ham vui mà bà c̣n bỏ mặc ông tự lo cơm nước một ḿnh ở nhà để ra ngoài hội hè với bạn.
Các con biết tính mẹ nên cũng chuẩn bị sẵn tinh thần “tự lực cánh sinh”, tính sau khi sinh sẽ ở nhà nội 1 tháng, đợi em bé cứng cáp th́ “di tản” về nhà ngoại, nhờ bà ngoại trông nom. Bà nội nghe xong th́ “duyệt”, bảo thôi th́ một tháng đầu bà sẽ cố gắng “hạn chế đi chơi” để trông cháu.
V́ bà ngoại ở xa, nên ngày con dâu sinh, bà nội được đại gia đ́nh tin tưởng, giao trọng trách vào đón tay cháu. Bà nội cứ nghĩ ḿnh sẽ lóng ngóng lắm v́ mấy chục năm rồi trong nhà làm ǵ có bóng dáng đứa trẻ nào. Ấy vậy mà lúc bác sĩ đặt vào tay bà một em bé đỏ hỏn, mặt c̣n đầy phấn và mụn sữa, hai mắt nhắm nghiền được bọc cẩn thận trong tấm chăn mỏng, bà lại rất thành thạo đón nhận, rồi ấp cháu vào ngực ḿnh. Tự nhiên bà thấy trái tim ḿnh đập rộn, hai ḍng nước mắt nóng hổi bỗng trào ra. “Chào cháu đến với thế giới này, bà là bà nội của con đây”, bà rưng rưng nói với cô cháu gái.
Chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi mà khiến bà thay đổi hẳn. Nh́n con dâu mới sinh nằm thiêm thiếp v́ mệt, trên tay là đứa cháu đỏ hỏn ngơ ngác, bà thấy ḿnh phải có trách nhiệm che chở cho hai mẹ con. Đúng lúc con trai bà đôn đáo t́m người đến tắm cho cháu, bà vội ngăn lại, bảo: “Không cần đâu, để mẹ tắm cho cháu. Ngày trước mẹ cũng một tay tắm cho các con đấy thôi, không việc ǵ. Mẹ tự tắm cho cháu cũng sẽ an tâm hơn giao cháu cho người ngoài”.
Thế là từ hôm ấy, đến những ngày sau khi cháu về nhà, bà nội luôn là người tắm cho cháu. Bà tỉ mỉ pha nước ấm, lấy chiếc khăn xô, lau khóe mắt, vuốt nhẹ qua từng nốt mụn nhỏ lấm chấm trên da như thể nếu làm mạnh hơn chút thôi, da cháu sẽ bị xước xát. Rồi bà nở nụ cười hiền, cưng nựng nói: “Cháu bà sau này lớn lên phải thành hoa hậu nhé”.
Từ ngày có cháu, đôi chân vốn chỉ quen dập d́u khiêu vũ của bà sáng nào cũng tất bật đưa bà ra chợ từ sớm. Bà tỉ mỉ chọn mua đủ loại thực phẩm lợi sữa, rồi về nhà ninh ninh nấu nấu, phối hợp đủ món. Sau đó, lại cẩn thận bê tới tận giường, ngồi xuống, đợi tới khi con dâu ăn hết suất mới yên tâm đứng dậy.
H́nh như được mẹ chồng chăm sóc tốt, nên con dâu cũng có nhiều sữa hơn. Nh́n những cháu gái mút mát những giọt sữa thơm sánh vàng óng ánh, mỗi lần bú mẹ xong th́ khoan khoái ngủ ngoan đẫy giấc, bà vui ra mặt. Có hôm, tối rồi mọi người trong nhà vẫn thấy bà h́ hụi ở dưới bếp nấu thêm món lợi sữa cho con dâu ăn đêm, trong khi trước đây buổi tối chẳng ai kéo được bà ra khỏi chiếc tivi với điện thoại. B́nh thường, bà thích nhất là bậc nhạc trong nhà, bà bảo có tiếng nhạc th́ nhà cửa mới vui vẻ được. Giờ, bà bắt ông tắt cả đài, không được mở tivi, càng không được gọi bà to v́ lo sẽ làm cháu giật ḿnh.
Sau 1 tháng, khi các con xin phép bà đưa cháu về quê ngoại, bà ngẩn người, rơm rớm nước mắt bảo: “Thôi, các con cứ ở lại đây để mẹ chăm cháu cho. Nhà ngoại ở xa, cháu c̣n bé quá, đi lại lúc này không tiện. Khi cháu cứng cáp hơn, các con về bà ngoại cũng được”.
Hai vợ chồng nh́n nhau tủm tỉm cười. H́nh như bà nội đă quên hết những ǵ từng tuyên bố trước đây. Giờ, bà c̣n quấn cháu, lo cho cháu hơn cả mẹ nó.
VietBF@sưu tập