Hiện tượng tâm linh, ma quỷ đều là những điều rất khó nói. Có người đă từng thấy, từng gặp và tin nhưng cũng có người chưa thấy, chưa gặp nên không tin. Tuy nhiên, dù tin hay không tin, nếu yếu bóng vía th́ bạn không nên đọc những câu chuyện dưới đây v́ có thể sẽ khiến bạn bị ám ảnh.
Vị trí nơi hai con ma xuất hiện ngay hàng rào chỗ hai chiếc xe màu trắng giao nhau trên đường Hazard. Bên kia hàng rào là nghĩa trang Westminster Memorial Park. H́nh chụp giữa ngày nên không có chi phải sợ. Nhưng nếu muốn đến đây lúc giữa khuya, bạn nên xem lại tim ḿnh có c̣n tốt không, nhé.
Nhiều người không tin có ma, và nhiều người tin rằng ở Mỹ không có ma. Nhân mùa Halloween, mời bạn nghe hai chuyện ma đă xảy ra (hay hiện h́nh?) ngay tại Little Saigon do phóng viên Thanh Phong ghi lại, theo lời kể của hai nhân chứng Mỹ gốc Việt. Hai người này xin được giấu tên. Một chuyện về xe có ma, và một về hai bóng người (hay ma) xuất hiện cạnh khu nghĩa trang rất quen thuộc tại Little Saigon.
Xe có ma
Một anh chủ shop sửa xe trên đường Hazard thuật lại câu chuyện anh sửa chiếc xe có ma.
Anh kể, “Hôm đó có một người mang đến shop của tôi chiếc xe Dodge Caravan nhờ sửa. Lúc đó trong shop đang có vài xe chưa sửa xong nên tôi bảo người chủ xe để xe lại đây, chiều mai hay mốt lại lấy. Người chủ xe nói, Tôi rất cần xe, chú sửa ngay cho tôi, tốn bao nhiêu tôi cũng OK. Tôi nói, Vậy nếu gấp th́ ông lấy xe tôi chạy đi. Để xe đây tôi làm cho.
“Khi người chủ xe đi rồi, tôi mở cốp xe lên và rọi đèn quan sát phần thân xe, tôi thấy rơ ràng chiếc xe bị cắt làm hai và hàn lại, chứng tỏ xe này đă bị đụng và đụng rất nặng.
“V́ ông khách cần xe gấp nên tôi phải ở lại shop ban đêm để sửa cho xong. Tôi đang lúi húi sửa th́ nghe trong xe có tiếng kêu như tiếng mèo kêu. Tôi rọi đèn pin trong xe t́m con mèo, th́ không thấy. Ra khỏi xe nh́n xuống gầm xe, nh́n chung quanh cũng không thấy con mèo hay bất cứ con ǵ.
“Tôi tiếp tục sửa, tự nhiên cửa xe kêu cái rẹt và mở như cánh cửa xe tự động, trong khi cửa xe này không phải tự động, phải mở bằng tay. Tôi sợ quá, chạy ra khỏi chiếc xe một quăng để định thần lại rồi lấy hết can đảm tới tiếp tục sửa cho xong. Đang sửa, cánh cửa xe bên kia lại kêu một cái rẹt và đóng lại rất nhanh y như cánh cửa xe tự động, rồi tiếp theo là những âm thanh kỳ quái như tiếng người rên rỉ từ trong hàng ghế phía sau.
“Tự nhiên người tôi lạnh toát, tôi có thói quen hay để cell phone trên ghế xe ḿnh đang sửa, pḥng khi có ai gọi th́ bắt ngay, tôi hoảng hồn bỏ xe chạy, các cánh cửa xe tự nhiên đóng lại hết, mà ch́a khóa và phone tôi để bên trong, làm sao mở.
“Tôi chạy sang một tiệm quen gần đó hỏi mượn phone gọi cho người bạn ra giúp. Bạn tôi hỏi, Giờ này c̣n làm cái ǵ mà kêu tao ra? Tôi nói, ra đẩy giùm chiếc xe chút xíu thôi. Anh ta ra, tự nhiên các cửa xe đồng loạt mở, tôi lấy hết can đảm chui vô xe lấy cái điện thoại và ch́a khóa xe ra. Ông bạn hỏi, Đâu, đẩy xe nào? Tôi nói, Thôi xong rồi, cám ơn nghe, không cần đẩy nữa. Ông bạn la tôi một mách rồi hai chúng tôi về. Hôm sau tôi mới kể thật cho người bạn biết cũng như người chủ xe biết.”
Người này chỉ kể đến đây và không nói tiếp về chiếc xe đó ra sao sau này.
Bóng ma cạnh nghĩa trang Westminster
Người này cam đoan với chúng tôi là chuyện có thật, xảy ra hầu như mỗi đêm vào lúc 3 giờ sáng, ngay bên cạnh nghĩa trang Westminster Memorial Park, trên đường Hazard về phía bắc của nghĩa địa.
“Lúc tôi trở về nhà th́ gần 3 giờ sáng, vừa đi đến gần cái ngă ba, lối rẽ vô Đặc Khu Vệ Sinh Midway th́ xe tự dưng chết máy. Tôi đậu xe sát lề đường [cạnh nghĩa địa] để coi xem hư bộ phận ǵ. Vừa mở cửa bước xuống đường tôi nh́n thấy hai người, một người cao lớn, một người thấp, cả hai đang đi từ hướng đường Beach về đường Hoover, mà lại đi phía trong hàng rào bằng lưới B40. Cái hàng rào này người ta làm sát với đường mương, không có lối đi, qua bên kia đường mương lại có hàng rào B40 thứ hai rồi mới đến nghĩa địa. Tôi không hiểu hai người giờ này c̣n đi đâu? Mà lại đi sát hàng rào như vậy được!
“Tôi hơi sợ nên chui vào trong xe xem họ đi đâu. Khi hai bóng người vừa gần tới ngang chỗ tôi, tức là ngay ngă ba th́ hai người từ từ được nâng bổng lên cao khỏi cái hàng rào , hai tay duỗi ra hệt như người có cánh và bay vút một cái vào nghĩa địa. Tôi hồn vía lên mây, không dám ra khỏi xe, gọi điện thoại cầu cứu người nhà ra chở về.
“Mấy hôm sau tôi kể cho vài người bạn nghe câu chuyện này. Họ không tin c̣n nói Mày chỉ khéo hù! ma ǵ mà ma? Tôi thách họ, nếu mấy ông không tin, mấy ông có dám ra coi không? Mấy người bạn nói, Sao không! sợ ǵ. Tôi nói, Vậy đêm nay mấy ông với tôi ra chỗ đó trước ba giờ đêm. Họ đồng ư.
“Chúng tôi đi chung một xe, ra đậu ở sát đường Hazard cạnh ngă ba rẽ vào khu Sở Vệ Sinh. Khoảng 2 giờ 30 đêm, chẳng có ǵ, ai nấy nói tôi nói sạo. Tôi nói, Chưa 3 giờ mà. Chờ đi. Mọi người ngồi trong xe hồi hộp chờ. Đến 2 giờ 50, 55 , 2 giờ 59 phút, tôi nói, Ngó về hướng đường Beach nghe. Ai nấy ngó về hướng tôi chỉ.
“Trời đêm hôm ấy yên tĩnh, không có gió và bóng trăng khuyết, khi tỏ khi mờ, giờ này xe cộ cũng ít qua lại. Đồng hồ chỉ đúng 3 giờ đêm, hai bóng ma xuất hiện y như tôi đă gặp hôm trước. Hai người cũng đi men theo hàng rào. Một trong mấy người bạn tôi bảo, Tưởng ǵ, chứ hai ông Security họ đi kiểm soát nghĩa trang chứ ma đâu mà ma!
“Tôi nói với họ, chờ coi, và khi gần đến ngang chỗ chúng tôi đậu xe, cả hai người từ từ bốc lên cao rồi cũng giang hai tay bay vút một cái, mất hút vào nghĩa trang ngay trước mắt bọn tôi. Mấy anh chàng mới vừa tỏ ra bạo dạn, không sợ ma, bây giờ co rúm lại, run rẩy va hối, Đi, đi, đi khỏi chỗ này ngay đi. Đến đây th́ mọi người mới tin là có ma thật.
“Sau đó, tôi c̣n gặp y như vậy một lần nữa, cũng đúng 3 giờ đêm.”
Vậy bạn đọc nào không tin có ma, muốn nh́n thấy ma xin đến địa điểm này vào lúc 3 giờ đêm sẽ được thấy ma. Bạn nào yếu bóng vía xin đừng đến.