Nhiều người trên TG vẫn có suy nghĩ làm từ thiện th́ ḿnh phải thật giàu có và nhiều tiền nhưng với bà gốc Việt này th́ điều đó lại chưa chắc đă đúng. Ít ai tin rằng trong suốt nhiều năm qua bà cặm vui đi nhặt từng cái lon để bán kiếm tiền. Số tiền này bà lại tự tay mang đi ủng hộ hội ung thư Canada dù chỉ là vài đồng mà thôi. Một cảnh tượng diễn ra gần như mỗi ngày trong tuần, tại văn pḥng B.C. Cancer Foundation (Hội Ung Thư British Columbia) ở Vancouver, miền tây Canada.
Theo tin của đài phát thanh quốc gia CBC, cảnh tượng này là một phụ nữ 62 tuổi, vóc người nhỏ nhắn, bước vào cửa trước, chia sẻ một tiếng cười gịn giă và một nụ cười đầy cảm t́nh với người khác, và trao tận tay một món tiền nhỏ.
Vào một ngày thứ Sáu, 5 tháng 10, bà Trần Gia trao cho nhân viên hội này một tờ $10 (Gia kim) và một đồng tiền cắc toonie (trị giá $2). Đổi lại, bà nhận được một biên lai viết tay và lời cảm ơn kèm theo một nụ cười tươi tắn.
Cô Dianne Parker, nhân viên tiếp tân tại văn pḥng của hội, nói với CBC, “Hôm nào cũng vậy. Bà tới đây với một nụ cười lớn, và luôn luôn nói, Tôi yêu thương mọi người ở đây, và tôi muốn giúp mọi người.”
Món tiền hiến tặng tuy nhỏ nhoi nhưng từ từ tăng lên từng ngày, và đến nay th́ số tiền đó không ít. Bà Trần Gia đă đến tặng tiền trong suốt 21 năm qua. Hội B.C. Cancer Foundation chỉ có hồ sơ từ chừng 10 năm nay, nhưng các nhân viên ước tính rằng bà đă mang tiền đến tặng cho tổ chức này khoảng $15,000 (hơn $11,500 Mỹ kim).
Bà cho biết, “Mấy con tôi nói, Mẹ ơi, con không muốn mẹ đi ra ngoài. Trời lạnh lắm. Tôi nói, Không, mẹ đi. Mẹ muốn giúp người ta. Mẹ muốn đến bệnh viện – ung thư. Mẹ giúp người ta.
“Các con tôi nói, Thôi được rồi, mẹ cứ đi, mẹ đi.”
Bà Trần Gia sống gần đường Main và đường East Hastings, và thường rảo quanh khu vực dọc đường Hastings để t́m những ve chai. Bà nói rằng trong mùa hè th́ kiếm được khá hơn; khi có nhiều người ra ngoài trời và uống nước.
Bà nói rằng lượm lon th́ thích hơn, v́ xách đi không nặng bằng những bao đầy chai thủy tinh.
Bà nói, “Chai, tôi không vui. Lon th́ dễ.”
Một khi cảm thấy đă gom đủ chai và lon, bà đi bộ đưa chai lon đến vựa để bán. Bà nói rằng xe bus đi lâu, và các tài xế hạn chế lượng chai lon bà xách lên xe.
Bà nói, “Tôi đi bộ. Trên xe bus, họ chỉ cho tôi được mang lên một bao, chứ không được hai bao. Tôi đi bộ, cũng chẳng sao.”
Sau khi bán lon xong, bà đi xe bus hoặc đi bộ tới văn pḥng của hội ung thư. Vào một ngày tốt, bà tốn mất 45 phút, đi một chiều. Bà cho biết, vào mùa đông chuyến đi có thể mất một tiếng rưỡi đồng hồ.
Không rơ tại sao bà Trần Gia lại chọn B.C. Cancer Foundation để tặng tiền trong nhiều năm. Đến nay th́ thói quen này đă ăn quá sâu. Mỗi ngày bà rất vui khi thấy các nhân viên của hội, và họ cũng vui khi gặp bà.