Cách người ta gọi những đứa trẻ được sinh ra bởi mẹ Việt và bố là lính Mỹ, mà trong khi đó có Andrew Nguyễn lớn lên như một đứa trẻ “bị bỏ lại”’. Nhưng Andrew đă may mắn. Nói theo một cách nào đó, cả cuộc đời anh giống như một phép màu.
Anh Andrew gặp lại bố - ông Michael Strange (phải).
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ được gặp bố. Đó là điều hiếm hoi xảy ra với những đứa con lai. Nhưng Andrew đă may mắn. Nói theo một cách nào đó, cả cuộc đời anh giống như một phép màu.
Andrew bị khuyết tật tim ngay từ khi sinh ra vào năm 1972 ở Sài G̣n. Nhưng anh đă tới Mỹ, trở thành cảnh sát quận Palm Beach, tiểu bang Florida.
Điều kỳ diệu nhất là anh được gặp bố đẻ vào ngày 10/5 trước ca phẫu thuật tim quan trọng.
Mẹ Andrew – bà Tram Kim Nguyen gặp ông Michael Strange ở Sài G̣n – nơi ông đóng quân trong nhiệm vụ lần thứ 2 ở Việt Nam. Giống như nhiều lính Mỹ khác, ông trở về nước sau khi nhiệm vụ kết thúc.
Andrew sinh ra và lớn lên ở Sài G̣n, ư thức rất rơ về sự khác biệt của ḿnh với những đứa trẻ khác.
Năm 1988, gia đ́nh anh chính thức được đặt chân sang Mỹ sau 6 năm sống ở Philippines. 4 tháng đầu tiên, họ sống ở thành phố Newport News, tiểu bang Virginia. Nhưng mùa đông ở đây quá lạnh với bà Kim, v́ thế cả nhà lại chuyển đến West Palm – nơi bà có một cô em họ đang sinh sống ở đây.
Andrew tốt nghiệp trung học năm 1992, học tiếp cao đẳng cộng đồng trước khi học ĐH Florida Atlantic để lấy bằng Kỹ sư điện. Anh kết hôn với một cô gái gốc Peru và sinh 2 đứa con.
Sau khi trải qua một số công việc, Andrew vừa đi làm vừa theo học Học viện Cảnh sát bán thời gian. Sau khi tốt nghiệp, anh trở thành sĩ quan cảnh sát.
Không quên đứa con thất lạc
Hai bố con dành thời gian riêng với nhau.
Ông Michael Strange gia nhập quân đội Mỹ vào ngày 7/3/1968 – chỉ 2 tuần sau khi tốt nghiệp phổ thông. Ông không ngờ rằng 4 năm sau, cũng vào ngày đó, ông có một cậu con trai với người phụ nữ Việt.
Ông Strange gặp bà Kim vào mùa thu năm 1971. Lúc rời Sài G̣n, ông biết bà đă có bầu 4 tháng.
Trở về Mỹ, ông kết hôn năm 1974 và bắt đầu cuộc sống với gia đ́nh mới. Cách đây 20 năm, ông đă ly dị vợ. Ông nói chưa bao giờ quên bà Kim và đứa trẻ.
Năm 1978, ông rời quân đội và làm việc cho Dịch vụ Bưu chính Mỹ suốt gần 40 năm trước khi nghỉ hưu vào năm 2010.
Năm 1980, ông đă cố gắng t́m bà Kim và đứa con thông qua Cơ quan Cựu chiến binh, nhưng v́ không cung cấp được tên tiếng Việt của bà hay giới tính, ngày sinh của đứa trẻ nên nỗ lực của ông thất bại.
Trong khi đó, con trai anh Andrew - Matthew th́ rất ṭ ṃ về nguồn gốc của ḿnh. “Tôi luôn cố gắng khai thác thông tin từ bà nội. Nhưng bà có vẻ xấu hổ về chuyện đó” – cậu nói. Cuối cùng, bà cũng tiết lộ tên ông nội cậu.
Với thông tin đó trong tay, Matthew quyết định mua một bộ “kit” thử DNA để t́m ông nội. Cậu và em gái đă tặng bộ “kit” cho bố nhân dịp sinh nhật vào tháng 3.
Anh Andrew miễn cưỡng đồng ư làm xét nghiệm DNA. “Các con luôn muốn tôi t́m bố. Tôi đă do dự nhiều lần nhưng lần này khi tôi sắp trải qua ca phẫu thuật, tôi đă nhượng bộ bọn trẻ”.
Kết quả cho thấy có 50 người có thể là thân thích với anh Andrew, hầu hết trong số đó là anh chị em họ đời thứ 3, thứ 4. Matthew và em gái đă liên lạc với tất cả những người này nhưng họ không nhận được kết quả ǵ trong khoảng 2-3 ngày đầu tiên.
Cuối cùng, một trong số các anh em họ của Andrew gợi ư tới ông Michael Strange. Matthew xin được số của ông nội ḿnh qua em gái ông là bà Darlene.
Ông Strange chia sẻ: “Tôi đang ở trên thang th́ em gái tôi gọi, nói rằng đă t́m được cậu con trai thất lạc từ lâu. Tôi hỏi lại ‘con trai thất lạc ǵ cơ?’. Cô ấy nói ‘con trai từ Việt Nam’”.
Ngay lập tức, ông bảo em gái “cho thằng bé số của tôi”.
Tái hợp xúc động
Từ trái sang: Andrew, Matthew và Michael - 3 thế hệ đoàn tụ.
Ngày 17/4, Matthew gọi cho ông nội để kết nối bố và ông. Cuộc gọi kéo dài 10 phút. Ban đầu, mọi người khá lúng túng nhưng sau đó ai cũng xúc động và vui mừng. “Ai cũng khóc” – Andrew kể.
“Tôi không biết phải nói ǵ. Matthew đă nói: ‘Chào ông, cháu nội của ông đây và ngồi cạnh cháu là con trai ông” – anh Andrew nhớ lại.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, họ hẹn gọi lại cho nhau qua Zoom cũng vào ngày hôm đó. Cuộc gọi này kéo dài 2 giờ đồng hồ.
Khoảng 20 phút sau khi tṛ chuyện, họ bắt đầu chia sẻ cho nhau về những sở thích chung như đi câu, săn bắn.
Ban đầu Andrew đă do dự về việc gặp mặt bố bởi v́ anh “không muốn bước vào cuộc sống của ai và làm xáo trộn nó. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp”.
Nhưng cuối cùng, họ đă quyết định gặp nhau để tạo dựng một mối quan hệ. Ông Strange rất vui khi được kết nối với con trai, nhưng ông cảm thấy đau ḷng khi biết rằng Andrew đă sống ở Mỹ từ năm 16 tuổi và từng sống ở nơi chỉ cách chỗ ông 1,5 giờ chạy xe.
Anh Andrew đă được gặp bố và bà nội.
Kể từ khi t́m được nhau, ông Strange nói chuyện với các con cháu hằng ngày, thậm chí là 2-3 lần mỗi ngày. Trong cuộc gặp gỡ đầu tiên, ông đă dẫn theo mẹ ḿnh và anh trai.
Andrew chia sẻ, anh đă rất hồi hộp và lo lắng trước cuộc gặp mặt trực tiếp. “Vợ tôi và bọn trẻ ở ngoài sân trước đợi ông tới. Khi tới, ông đỗ xe ở trước cửa nhà. Tôi chỉ nói ‘chào bố’, rồi chúng tôi ôm nhau vài phút, không ai nói ǵ”.
Cả hai đều đă khóc. “Mọi chuyện thật tuyệt vời. Mẹ tôi đă khóc suốt ngày hôm đó. Bà đă đi kể khắp nơi về đứa cháu trai và các chắt” – ông Strange nói.
Các con ông Strange cũng rất vui khi biết ông đă t́m được cậu con trai thất lạc. Hiện tại, họ mong ngóng một cuộc đoàn tụ gia đ́nh lớn.
Tất cả đều mong ngóng được gặp người anh gốc Việt nhưng v́ Andrew sắp có ca phẫu thuật lớn nên ông Strange không muốn anh phải trải qua “quá nhiều cảm xúc”.
“Các con tôi vô cùng sung sướng. Việc đầu tiên chúng làm là thuê một căn hộ để cùng nhau tụ họp vào tháng 8 tới” – ông kể.