Có một vị sư lên rừng hái củi, trên đường về lại chùa th́ gặp một cậu bé đi ngược chiều hí hửng nhảy chân sáo nắm con chim Ruồi nhỏ xíu trong tay, ngài khoan thai đến gần hỏi:
- Cậu bé ơi ... trên tay con cầm ǵ thế ?
Thằng bé láu cá, chợt nghĩ ra một mẹo nhỏ:
- Đố sư biết đó là thứ ǵ... nhưng nói sai ... sư phải mất cho con bó củi đây!
Sư chậm răi khoan thai nói:
- Một con chim Ruồi đă chết ... đúng không ?
Cậu bé khoái chí cười đắc ư :
- Haha ... sư nói sai rồi... một con chim Ruồi vẫn c̣n sống khỏe.
Nói rồi cậu tung con chim bay lên trời. Vị sư cười từ bi và nói:
- Củi của con đây ... con cầm về đi !
Thằng bé cảm ơn sư và hí hửng đem bó củi về khoe cha. Nghe được câu chuyện, ông tái mặt bước đến nhéo tai thằng con:
- Đem bó củi lên chùa trả ... rồi xin lỗi người ta ngay !
Thằng bé vùng vằng khó chịu:
- Nhưng con thắng mà ?!
Đến chùa 2 cha con chắp tay xin lỗi. Vị sư chỉ nhẹ mỉm cười gật đầu. Trên đường về cậu bé vẫn hậm hực.
Người cha nhẹ nhàng nói:
- Sư đă biết con chim Ruồi bé nhỏ nằm trong tay con, Nếu sư nói con chim đó c̣n sống ... con sẽ bóp cho nó chết để con thắng đúng không ? Từ đầu ngài đă quyết định đem bó củi để đổi lấy một mạng sống của con chim trong tay con rồi. Con có biết không!
Thằng bé lặng lẽ cúi đầu …và không nói nên lời. Chắc trong ḷng nặng trĩu và cảm thấy hối hận.
VietBF©sưu tập