Chồng tôi nói với mẹ chồng 3 câu khiến bà im bặt. Mẹ chồng gặp tôi khóc lóc, mắng mỏ, oán trách một hồi. Tôi khó xử quá, bảo chồng b́nh tĩnh lại, đừng đuổi em chồng đi nhưng anh ấy không nghe.
Tuần trước, em gái chồng xách đồ đạc đến ở cùng vợ chồng chúng tôi. Em ấy học xong cấp 3 không thi đỗ trường nào, ở quê một dạo rồi quyết định lên thành phố kiếm việc. Tôi và chồng sau mấy năm tích góp và vay mượn thêm đă mua được căn hộ tầm trung, mẹ chồng bảo chúng tôi để em chồng ở cùng cho đỡ tiền nhà lại có anh chị chăm sóc. Tôi vui vẻ đồng ư.
Nhưng ở chung mới biết, em chồng là con gái 20 tuổi mà ư thức rất kém. Em ấy có thể bày bừa rác khắp nơi trong nhà để tôi dọn, quần áo bẩn chất cả đống không giặt, ngoài thời gian đi làm th́ về nhà đều nằm khểnh chơi điện thoại, không giúp đỡ tôi bất cứ việc ǵ.
Tôi không hài ḷng, nhưng nghĩ bụng kể cả không có em ấy th́ tôi vẫn phải làm, có em ấy dọn dẹp mệt thêm một chút vậy. Giờ tôi với em ấy tranh căi lại gây căng thẳng trong nhà, chẳng hay ho ǵ.
Cả tuần chồng tôi bận rộn, đi sớm về khuya nên chuyện trong nhà anh chẳng hay biết ǵ. Tôi càng không nói với anh, anh cứ nghĩ chị em ḥa thuận, ở nhà vui vẻ lắm. Thực chất em chồng luôn khinh khỉnh, chẳng hề tôn trọng chị dâu là tôi chút nào.
Thứ 7, chồng tôi vẫn phải đi làm. Gần trưa, anh đột ngột về nhà v́ buổi chiều anh được nghỉ. Tôi cả sáng dọn dẹp tổng vệ sinh nhà cửa, đi siêu thị mua đồ dùng cho cả tuần, giờ đấy tôi đang vừa cắp nách con vừa nấu cơm. C̣n em chồng như mọi khi thực hiện "chính sách" không nghe không thấy không biết ǵ hết, đang ngồi trên sofa xem điện thoại cười khanh khách.
Tôi thấy anh về, quay ra chào hỏi 1 câu rồi lại tất tả với nồi thức ăn trên bếp. Em chồng cũng ngẩng mặt lên chào anh trai một tiếng, sau đó tiếp tục chăm chú vào màn h́nh điện thoại. Tôi chẳng nghĩ ngợi ǵ, v́ chuyện này tôi khá quen rồi.
Bất ngờ chồng tôi không nói không rằng, đùng đùng bắt em chồng đứng lên thu dọn đồ đạc, bảo em ấy ra ngoài thuê trọ mà ở. Em chồng sốc nặng, lập tức gọi điện cho mẹ chồng tôi ở quê. Mẹ chồng đ̣i gặp hết chồng tôi và cả tôi, khóc lóc, mắng mỏ, oán trách một hồi. Tôi khó xử quá, bảo chồng b́nh tĩnh lại, đừng đuổi em chồng đi nhưng anh ấy không nghe.
“Con làm thế là tốt cho nó! Sau này nó c̣n đi lấy chồng, về nhà người ta làm dâu mà sống kiểu đấy th́ sớm muộn cũng bị đuổi thẳng cổ. Mẹ đừng chiều nó quá nữa, rồi trong nhà không dạy được nó, ra ngoài bị xă hội người ra dạy lúc ấy mới ê chề!”, anh ấy nói với mẹ như vậy.
Em chồng tức giận vùng vằng bỏ đi, mẹ chồng cũng giận luôn vợ chồng tôi. Chẳng những thế, bà c̣n cho rằng chính tôi xui chồng ḿnh làm vậy. Tôi khó xử quá, hay tôi đi đón em chồng về lại?
VietBF@ sưu tập
|