Hai bên gia đ́nh nội ngoại cũng chẳng ai khá giả. Tôi th́ mồ côi, cha mẹ chồng của tôi lại già cả. Tôi biết chồng ḿnh buồn lắm nhưng anh chẳng bao giờ nói ra.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 5 năm, có một cô con gái 4 tuổi. Chúng tôi là nhân viên văn pḥng b́nh thường, ở nhà thuê, lương tháng cả hai khoảng 15 triệu mỗi tháng. Sau khi có con th́ chúng tôi càng phải sống tiết kiệm hơn, dù chồng tôi thường xuyên phải tăng ca.
Dù vậy tôi vẫn thấy hạnh phúc với gia đ́nh nhỏ của ḿnh. Tôi thấy ḿnh may mắn khi có chồng chung thủy, con ngoan ngoăn. Nhưng b́nh yên chưa được bao lâu th́ chồng tôi phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo, tốn rất nhiều tiền để trị bệnh. Hai bên gia đ́nh nội ngoại cũng chẳng ai khá giả. Tôi th́ mồ côi, cha mẹ chồng của tôi lại già cả. Tôi biết chồng ḿnh buồn lắm nhưng anh chẳng bao giờ nói ra.
Tôi vay mượn khắp nơi, bán của hồi môn khi cưới cũng chỉ chạy chữa cho chồng được nửa năm. Khi đă cạn cùng sức tiền sức của, cơm canh thiếu thốn, tôi chỉ c̣n biết bất lực. Chồng tôi thấy thế cứ khuyên tôi đừng v́ anh ấy nữa, dù sao bệnh của anh ấy dù có tiền chữa cũng không sống được quá 10 năm.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi làm sao có thể chấp nhận khi chúng tôi từng có một gia đ́nh hạnh phúc. Tôi quyết không từ bỏ. Đúng lúc đó vị giám đốc lớn tuổi trong công ty tôi ngỏ lời muốn tôi làm t́nh nhân của ông ta. Ông ta vốn là kẻ lăng nhăng, có vợ con rồi vẫn muốn dụ dỗ nhân viên nữ. Tôi từng thấy ông ta ghê tởm nhưng v́ chồng con nên tôi ráng giữ công việc này. Nhưng giờ th́ tôi ghê tởm chính ḿnh. Người đàn ông kia nói chỉ cần tôi chịu làm nhân t́nh cho ông ta một tháng th́ sẽ đưa tiền để chồng tôi chữa bệnh. Tôi gật đầu.
Một tháng sau đó tôi thấy ḿnh như kẻ điên sau mỗi lần về nhà. Tôi lao vào nhà tắm cả tiếng chẳng muốn ra, tôi lau người tới mức đỏ rát, tôi thấy ḿnh thật dơ bẩn. Đến ngày cuối cùng theo đúng ḱ hạn làm t́nh nhân, tôi thở phào bước ra khỏi khách sạn. Tiền chữa bệnh cho chồng đă nằm trong tài khoản của tôi.
Nhưng ngay trước cửa khách sạn, tôi chết sững khi thấy chồng đang bế con đứng đợi. Tôi chính là người vợ ngoại t́nh, chồng có đánh mắng chửi rủa ǵ tôi cũng chịu. Nhưng hành động sau đó của anh trước khách sạn khiến tôi sốc ngất.
Anh cười gượng gạo, ôm lấy vai tôi rồi nói: “Về nhà thôi em”.
Tôi bắt đầu khóc không ngừng từ lúc đó cho đến khi về tới nhà. Chồng tôi luôn ôm lấy tôi, tôi nghe tiếng anh thở nghẹn ngào.
Chồng tôi đă biết sự thật nhưng anh không trách tôi, chỉ trách ḿnh làm khổ vợ con. Anh không chê tôi dơ bẩn, nhưng anh không muốn phẫu thuật, không muốn dùng số tiền tôi kiếm được kia. Anh nói chỉ muốn sống những ngày cuối đời b́nh yên bên vợ con. Tôi đành làm theo lời chồng…
VietBF@sưu tập