Người ta gọi cô là Ô Sin, c̣n cô, nếu ai hỏi cô đang làm nghề ǵ, cô bảo đi làm giúp việc. C̣n trong căn nhà lạnh lẽo cô đang đảm nhận trọng trách người giúp việc kia th́ cô là cô hầu. Người đàn ông cô đang chăm sóc kia là một kẻ liệt toàn thân. Đôi mắt khép hờ, mái tóc xoăn và đôi môi thi thoảng chỉ hấp háy khe khẽ. Hắn đẹp như một nam thần. Dù hắn có nằm bất động ở kia th́ nom hắn như gă đàn ông quyến rũ đang ngon giấc. Mỗi lúc cô nh́n hắn, cô lại ước , lại tiếc . Cô tiếc cho hắn và tiếc cho cả cô.
Đàn bà qua ba lăm tuổi như cô ở quê người ta vẫn gọi là gái ế. Dù cô đẹp chả thua bất cứ cô gái nào trong làng, nhưng gia cảnh của người con gái nghèo mồ côi cơng thêm hai đứa em con nhỏ th́ chả thằng đàn ông nào dám rước. Thỉnh thoảng vẫn có những ông mai bà mối dắt tới cô vài gă đàn ông . Kẻ có tật, người vợ chết, cũng có kẻ chỉ tới để t́m thú vui trêu hoa ghẹo nguyệt . Cô chỉ lẳng lặng lắc đầu.
Công việc của cô ở nơi đây khá nhẹ nhàng, hằng ngày đi chợ nấu nướng và chăm sóc cho kẻ tật nguyền đang nằm bất động ở kia. Tuấn Minh là tên của hắn, và nghề nghiệp của hắn trước khi tai nạn là một nhà văn đầy triển vọng. Từ ngày tới đây ngoài những lúc phục vụ hầu hạ hắn Loan thoải mái đọc những tác phẩm của hắn nằm trên giá sách. Cô như được đắm ch́m vào tác phẩm, có nhiều khi nước mặt cô sụt sùi theo nhân vật. Đôi khi cô thấy cả ḿnh trong các tác phẩm đó. Mỗi lúc như thế cô lại hướng cặp mắt ướt nḥe quay sang nh́n Tuấn Minh. Có cái ǵ đó thổn thức trong cô mà cô không thể hiểu. Cô ngắm nh́n hắn nhiều hơn.
Đôi tay Loan nhẹ nhàng vắt chiếc khăn ấm lau khắp thân thể Tuấn Minh. Bàn tay mải miết trên khuôn ngực rắn rỏi của hắn. Cô tỉ mỉ lau sạch kẽ tay nhưng đôi mắt cô th́ chiêm ngưỡng khuôn mặt hắn. Bàn tay cô mạnh dạn hơn những ngày mới đến. Chiếc khăn trong tay cô lại được thấm nước vặn xoắn vắt khô, chiếc khăn ấy cũng lướt nhẹ nhàng cẩn thận xuống nơi mà cô chưa bao giờ dám nh́n đối diện. Chỗ mà người ta gọi là chỗ kín của đàn ông.
Loan lấy chiếc quần đùi đặt sẵn ở thành ghế mặc vào cho Tuấn Minh sau khi cô tắm xong cho hắn. Nhưng lần này cô không quay mặt đi cũng không cần nhắm mắt. V́ dù sao hắn cũng là một kẻ măi ngủ say, cô nghĩ cô không cần xấu hổ. Thế nhưng khi thân thể trần trụi của hắn in lên đôi mắt cô, nó xâm chiếm vào tâm hồn cô một nỗi niềm khó tả. Đôi mắt cô bối rối , trống ngực đập liên hồi, cô đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán cô.
Mỗi ngày trôi qua cô lại hoàn thành tốt hơn công việc được giao. Lúc rảnh rỗi cô ngồi đọc sách cho cả cô và hắn nghe. Cô ch́m đắm vào những câu chuyện ngôn t́nh của Tuấn Minh, cô ước ǵ những nhân vật kia là cô và hắn...
Có những lúc hưng phấn cô gấp tạm cuốn sách và đặt lên môi hắn một nụ hôn .
Lá đơn li hôn của cô vợ Tuấn Minh đặt trên bàn. Người đàn bà ấy trở về gom góp hành lí và rời đi. Loan cầm lá đơn lên và bật khóc, cô khóc cho người cô thầm yêu. Người đàn bà ấy đă phũ phàng bỏ hắn lại một ḿnh, và giờ đây chỉ c̣n mỗi hắn và cô trong căn nhà lạnh lẽo. Loan vào pḥng tắm, cô xả nước ào ào lên thân thể. Nước xua tan đi bao trăn trở và mớ cảm xúc hỗn độn trong cô. Nước gột rửa tâm hồn cô. Bước ra khỏi pḥng với chậu nước trên tay. Cô giúp tuấn tắm rửa. Thân thể cô cũng phóng khoáng hơn khi trần trụi, cô tự tin bởi cô nghĩ dù ǵ hắn cũng chỉ là kẻ liệt toàn thân. Bàn tay cô lau rửa khắp thân thể Tuấn Minh, cô mơn trớn vuốt ve hắn. Má cô ửng hồng, nửa e dè ngại ngùng nửa khát khao cháy bỏng, lư trí không thắng nổi con tim đang yêu. Loan nằm xuống phủ cả tấm thân nơn nà lên hắn. Đặt lên môi hắn một nụ hôn dài, có bàn tay ai đó choàng ôm lấy cô. Là Tuấn Minh. Anh âu yếm bên tai cô
- Yêu anh nhé !....
- Ngoài cửa sổ trăng đang lên...
VietBF@sưu tập