Trên đường đi từ Sài G̣n về B́nh Phước, xe máy của tôi bất ngờ bị x́ lốp. May quá, bên đường có cái vỏ xe treo nơi gốc cây xanh che mát cho vỉa hè. Tôi vội dắt xe vào sửa. Xe bị cán đinh! Bác sửa xe mặt đen nhẻm, gầy g̣, miệng ngậm điếu Hero rít theo thói quen. Bác đang thay ruột xe cho một anh thanh niên khoảng 30 tuổi , trông vẻ từng trải lắm. Bên cạnh xe anh ta là 3 can, mỗi can 20 lít nước thơm phức mùi phở ḅ. Chiếc xe wave cũ kỹ được gia cố hai bên hai khung sắt để hai can cho tiện, chắc là tay chở mướn chuyên nghiệp đây!
Tôi bắt chuyện:
- Nước ǵ mà thơm thế anh?
- À, nước phở đó. Tôi chở cho các tiệm phở ở đây.
- Nhà anh sản xuất à?
- Không, tôi chở mướn thôi. Công 5000 một can. Hôm nay, bị lủng xe xem như mất hết 2 can- anh ta thở dài.
- Một ngày anh chở được khoảng bao nhiêu can?
- Cũng tuỳ, khoảng chừng 30 can- anh ta trả lời mệt mỏi.
- Ồ, nước phở đâu mà nhiều thế?
Anh ta nh́n tôi từ đầu đến chân, trông tôi có vẻ hiền lành nên có vẻ yên tâm:
- Ông chủ xưởng nước phở thu gom các loại xương về nấu thành nước phở rồi đi bỏ cho tiệm. Mỗi can 100.000đ.
Chủ tiệm khỏi nấu nước súp, khoẻ re!
Nói tới đây, anh ta có điện thoại, dù không cố t́nh, tôi vẫn nghe loáng thoáng bà chủ bảo khi về ghé mua gói bột hủy hầm cầu!
Xe anh ta cũng vừa sửa xong, tôi giúp anh ta đưa mấy can nước lên xe. Chiếc xe lao đi.
Bác sửa xe hỏi tôi:
- Cháu biết họ dùng bột hủy hầm cầu để làm ǵ không?
Tôi ngờ ngợ có chuyện ǵ đó bèn thuận nước đẩy thuyền:
- Dạ, để làm chi vậy bác?
- Để nấu cho mau rục xương đó cháu, vả lại, khi dùng chất này, mấy thứ xương thu gom mốc meo cũng hết mùi hôi, nước trở nên thơm phức! - Bác sửa xe chua chát.
Tôi nghe mà rụng rời chân tay. Mới hồi năy, tôi ghé tiệm phở cách đó chừng 5 cây số, húp ś sụp cho hết sạch một tô phở ngon lành! Trời! Sao người ta dă man vậy, v́ lợi nhuận mà bất chấp thủ đoạn?!
Tôi cảm giác buồn nôn không thể tả,... cũng may đây là đoạn vỉa hè thưa nhà,...tôi lủi vô một lô đất người ta chưa xây dựng rồi cho tô phở ra! ...
Bác sửa xe tưởng tôi trúng gió, đưa tôi chai dầu, cho nằm trên ghế bố đợi vá xe.
Tôi ở đảo, ít được ăn phở ngon nên cứ mỗi lần về đất liền, kiểu ǵ th́ kiểu, cứ ghé tiệm phở làm một tô đặc biệt cho thỏa. Lần này th́ tởn rồi!
Xe cũng sửa xong, trước khi đi, tôi c̣n ráng hỏi:
- Bác ơi, mỗi lần nấu họ cho bao nhiêu thuốc vậy?
- Cháu đi mà hỏi họ, bác chỉ biết có vậy thôi!
VietBF@sưu tập