Có một nghịch lư buồn:
Việc nhà là chuyện của vợ. Chăm con là thiên chức của mẹ.
C̣n chồng chỉ cần “giúp” là đủ để được khen ngợi.
Nhưng sự thật là ǵ?
Vợ cũng đi làm.
Vợ cũng áp lực với công việc, với những cuộc họp, những deadline.
Vậy tại sao khi trở về nhà, cô ấy vẫn phải cặm cụi một ḿnh với bếp núc, giặt giũ, dỗ con ngủ, dọn dẹp nhà cửa…
C̣n chồng chỉ ngồi nghỉ, coi việc đó là điều… “tự nhiên”?
Chăm con không phải chỉ là việc thay bỉm, cho ăn, ru ngủ.
Chăm con là sự tỉnh táo giữa những đêm trắng, là cơn mệt mỏi đến kiệt sức nhưng vẫn phải dịu dàng…
Là những phút gồng ḿnh chịu đựng những tiếng khóc, là những giây hoảng loạn v́ con sốt, con nôn, con biếng ăn…
Và phụ nữ – một ḿnh gánh hết những điều đó – có đáng không?
Chồng à…
Khi anh đặt tay rửa một cái bát, bế con một lúc, dọn dẹp một góc nhà…
Đó không phải là anh “giúp vợ” – mà là anh đang gánh lấy phần trách nhiệm của ḿnh trong cuộc sống chung.
Vợ à…
Đừng tự nhủ ḿnh phải gồng lên làm hết. Đừng để yêu thương trở thành cam chịu, để hôn nhân trở thành mỏi mệt chỉ v́ ḿnh không dám mở lời.
Việc nhà – không có giới tính.
Chăm con – không có thiên chức của riêng ai.
Chỉ có t́nh yêu và trách nhiệm đủ lớn, th́ mới có thể giữ được một mái ấm bền lâu.
Nếu hôm nay bạn vẫn đang tự ḿnh lo toan mọi thứ…
Ḿnh mong bạn nhận ra: bạn xứng đáng được sẻ chia.
Và nếu bạn đang vô t́nh để người bạn đời gánh gồng quá nhiều…
Hăy nh́n lại. Hăy lắng nghe. Hăy cùng làm, không chỉ v́ họ – mà v́ chính hôn nhân của ḿnh.
VietBF@sưu tập