
Khi c̣n trẻ, ta thường sống như thể ḿnh có thể làm lại mọi thứ. Vội vàng yêu, vội vàng giận, vội vàng hơn thua, rồi cũng vội vàng tổn thương.
Nhưng khi có tuổi, không hẳn là già, mà là khi đă nếm trải đủ những va đập của đời sống, ta bỗng nhiên thấy mọi thứ… đơn giản đến lạ.
* Ta không c̣n cố gắng làm hài ḷng tất cả mọi người.
Bởi đă từng kiệt sức v́ điều đó. Ta chỉ giữ những người thật sự xứng đáng bên ḿnh, v́ trái tim từng vỡ rồi, và không c̣n muốn lắp lại những mảnh vỡ vô nghĩa.
* Ta không c̣n nghi ngờ những ǵ thuộc về ḿnh.
Không chạy theo tiếng vỗ tay của thiên hạ, không cố tranh phần hơn trong những cuộc tranh căi mà ta biết, chiến thắng cũng chẳng mang lại điều ǵ ngoài sự rạn nứt.
* Ta học cách chọn b́nh yên thay v́ đúng, sai.
Ta hiểu có những cuộc chiến không cần phải bắt đầu, có những thất bại là cần thiết để dừng lại đúng lúc, và có những chiến thắng, chỉ để rồi sau đó ta lại thấy mất mát chính ḿnh.
* Ta học cách buông.
Không v́ yếu đuối, mà v́ đă đủ mạnh để không cần nắm giữ nữa. Ta biết đâu là giới hạn của một mối quan hệ, một cơ hội, một giấc mơ không c̣n thuộc về ḿnh.
Và rồi, giữa cuộc sống bộn bề, điều ta muốn giữ nhất lại là sự thanh thản trong tâm hồn, là một ánh mắt ấm áp, một người bạn thật ḷng, một mái nhà b́nh dị, một buổi chiều không lo âu.
* Khi có tuổi, ta không c̣n sống để chứng minh điều ǵ.
Ta chỉ sống để cảm nhận, một cách trọn vẹn, đủ đầy và tử tế.
V́ cuối cùng, ta nhận ra:
“Cuộc đời không cần quá nhiều câu trả lời, chỉ cần đủ sự thấu hiểu.”
VietBF@sưu tập