Sung sướng hơn nữa là vừa đặt chân đến cái nước số 1 này, được ngay tiền hô, hậu ủng, cờ súy rầm rộ đón chào, truyền thông tranh nhau thu lời phát biểu vàng ngọc của ḿnh, không cần biết quá khứ ḿnh là ai, làm ǵ...
TLC Bùi-trọng-Nghĩa K18TBB/TĐ.
“Vượt biên mà may mắn đến được nước Mỹ, thay v́ đến các nước khác là số 1. Đến được nước Mỹ mà ở tiểu bang California là cái số 1 thứ hai. Ở California mà lại cư ngụ ngay giữa quận Cam, thủ đô của người Việt chạy giặc lưu vong này th́ là cái số 1 thứ ba..”.
Trong lúc trà dư, tửu hậu, ngất ngư, ngây ngất, một ông trong những lăo già HO, gần đất, xa trời cất giọng nhưa nhựa, sưa sứa phát biểu như trên. Một ông khác tiếp lời: ”Bỏ qua hai cái số 1 cuối, bàn về cái số 1 thứ nhất.”: “Ở trong nước hiện nay, có phong trào chống nhà nước, để nó cho nằm ấp vài năm. Sau đó kư giấy chấp nhận tỵ nạn ở nước ngoài. Thế là được, xe hộ tống, c̣i hụ, cầm trong tay cái hộ chiếu trục xuất, an toàn bay bổng đến cái số 1 thứ nhất. Sung sướng hơn nữa là vừa đặt chân đến cái nước số 1 này, được ngay tiền hô, hậu ủng, cờ súy rầm rộ đón chào, truyền thông tranh nhau thu lời phát biểu vàng ngọc của ḿnh, không cần biết quá khứ ḿnh là ai, làm ǵ,trước khi trở thành “người tù lương tâm”!, th́ đó là hạnh phúc nhất đời rồi..”.
Ông già HO thứ ba tiếp: ”Mẹ kiếp, ḿnh nằm ấp hơn 13 năm, có thằng gần 20 năm v́ chiến đấu chống giặc xâm lăng, để giữ lấy tự do cho đồng bào, xem ra thời gian nằm ấp c̣n gấp mấy lần mấy ông, bà gọi là “tù lương tâm”, vậy mà ṃ mẫm đến được cái nước số 1 này trần ai !!..”. Mặt khác, sau tháng tư đen, triệu người đi t́m tự do, chết trên đường hơn một nửa, tả tơi, tan tác mới có con số 1 thứ nhất. Ngày đó, giá có cái chính sách trục xuất này, th́ đỡ biết mấy.!!.”.
Chia tay, về nhà, ngồi suy ngẫm lại lời của ba ông HO già lẩm cẩm kia thấy mà cay đắng, trộn lẫn tí khôi hài, pha chút mỉa mai !!..
Quá tŕnh cuộc đời của mấy ông, bà lớn lên từ thời c̣n là cháu ngoan ”bác “ Hồ, ít nhiều đă có công chiến đấu”đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào”. Ngày hôm nay quay ngược chống “bác”, chống “đảng”. Được nó cho nằm ấp vài, ba năm.. Ấp sau này khá hơn ấp cải tạo giam “ngụy” sau tháng 4/ 1975, ở chỗ không có lao động khổ sai, không bị đánh đập tàn bạo, không đói ăn, chết bệnh, chết nhiều như sung rụng.. Tóm lại, nếu so sánh với mấy ông bà “ngụy quân”, "ngụy quyền” bị tù giam th́.. "khỏe re” như lời của người tù thế kỷ Nguyễn-hữu-Cầu sau 37 năm nắm ấp, gần chết mới được thả, mà đặc biệt “hạnh phúc” này lại do chính lá thư kêu khóc của đứa cháu 17 tuổi chưa từng thấy mặt ông nội!!. Chứ không phải do ông chính phủ Mỹ (đại diện cho tự do), hay đoàn thể (đấu tranh cho nhân quyền) nào khác can thiệp!!.
Là một đại úy, nhạc sĩ của miền Nam trước 1975, Nguyễn-hữu-Cầu sau 5 năm tù cải tạo, anh sống khiêm tốn dưới sự quản chế của địa phương. Hàng ngày, chứng kiến những tham nhũng, áp bức, bóc lột dân lành, hăm hiếp đàn bà, con gái địa phương của lũ “giải phóng”, anh viết đơn tố cáo, bị bè lũ dă thú mặt người xử tội tử h́nh, sau đổi thành án tù chung thân. Trong suốt 32 năm tù giam (1982-2014), với tội “chống phá nhà nước”, chưa một lần anh nhận tội để được thả về. Bỏ qua 5 năm đầu tù của người “thua cuộc”, 32 năm tù sau là của “người tù lương tâm”. Thời gian này, dài gấp chục lần của những “người tù lương tâm” sau này. Anh thực sự mới là “sư phụ” của nhóm con, cháu “bác” Hồ “chống phá nhà nước”!, được trục xuất .. Anh hiện đang lết cái thân tàn trên quê nhà. Không thấy đảng phái nào, cơ quan truyền thông nào, tổ chức từ thiện nào can thiệp cho anh có cái vé trục xuất !!..
Tính đến nay, đă có ngót ngét một chục ông, bà “tù lương tâm” được trục xuất, đa phần, trước kia là cháu ngoan “bác” Hồ. Ít, nhiều, "bàn tay đă nhuốm máu anh, em”, bằng dao, súng hay nhiều h́nh thức khác v.v..
Sẽ có bao nhiêu cái trục xuất kế tiếp??.. bầu đàn, thê, tử của mấy ông, bà “tù lương tâm” này chắc chắn cũng sẽ bị trục xuất để đoàn tụ hạnh phúc ở cái thiên đường bất ngờ, chưa từng dám mơ ước này. Chưa kể một số con cái của họ đă được cái nhà nước mà họ “chống phá” cho đi du học từ trước. (xin đọc "kịch bản Điếu-Cầy trong ván bài Mỹ trở lại Việt-Nam” của Lữ-Giang).
Ḥa thượng Thích Quảng-Độ, bác sĩ Nguyễn-đan-Quế, linh mục Nguyễn-văn-Lư, tiến sĩ Hà-sĩ-Phu v.v.. Đă từ chối “được!” trục xuất ..
“Ở đâu có áp bức, th́ ở đó có đấu tranh”.. Ư nghĩa: "ở đâu”, "ở đó”, đă nói lên rằng người đấu tranh ở đó, ở ngay chỗ ở đâu có áp bức, chứ không phải ở xa ngàn dậm. Ở xa ngàn dậm đấu tranh cho tự do, cho nhân quyền đă có triệu người lưu vong bất đắc dĩ sau 30/4/1975. Những người này họ đă chống “bác” và “đảng”, chống cộng sản từ muôn năm trước, chống từ đời này, qua đời khác. Họ có đầy kinh nghiệm chống, đ̣i hơn những người “tù lương tâm” cũng chống, cũng đ̣i, nhưng sau đó xin được trục xuất như hiện nay. Tới đây, tôi chợt nghĩ đến anh sinh viên 17 tuổi Joshua wong đang lănh đạo cuộc biểu t́nh vĩ đại ở Hồng-Kông hiện nay. Tôi trộm nghĩ, nếu có ai đó dúi vào tay anh cái vé trục xuất chắc anh sẽ ném trả lại!!..
Trong nhiều ngày qua, đă có những tranh luận khá hào hứng về “hiện tượng trục xuất" này. Cuối cùng, có một số người Việt chạy giặc kết luận theo kiểu “huề vốn”: thôi th́ cứ coi những “trục xuất viên” này là “hồi chánh viên” ở những năm trước của bộ Chiêu-Hồi của nước VNCH ta xưa kia "tung cánh chim t́m về tổ ấm”..
Trước 1975, tôi có dịp phỏng vấn những hồi chánh viên như thượng tá Tám-Hà, nhà văn Xuân-Vũ, ca sĩ Bùi-Thiện, nhạc sĩ Đoàn-Chính v.v.. Những người này, thực sự là họ bị bắt trên dọc đường di chuyển như Tám-Hà, hoặc bị các chiến sĩ Biệt-Cách bắt như Bùi-Thiện, Đoàn-Chính trong trận đánh tết Mậu-Thân ở G̣-Vấp. V́ thủ thuật tuyên truyền, bộ thông tin và chiêu hồi âm thầm cải danh họ thành hồi chánh viên, sau đó thu nhận họ làm việc như một công dân b́nh thường ở miền Nam. Cũng như hơn 80 mươi ngàn hồi chánh viên khác, những người này là lính “cụ” Hồ bị “sinh Bắc tử Nam”, không phải là người “tù lương tâm”.
Ngày hôm nay, những “trục xuất viên” này, họ có cái danh xưng là “tù lương tâm”, họ xin tỵ nạn chính trị, một cơ hội cho hai chính phủ Mỹ, Việt ngầm thỏa hiệp với nhau: "tỉa từng cây trong bó đũa”, phá vỡ sức mạnh tập hợp, lănh đạo của nhóm người “chống phá nhà nước”. Phần những người “tù lương tâm” này cùng bầu đoàn thê tử bỏ được cái hoàn cảnh thê lương mà 90 triệu người Việt đang phải chịu khổ kia.. Thôi th́.. "sống chết mặc bay”. Bằng cách này hay cách khác, miễn sao, ḿnh và vợ, con thoát khỏi cái đất nước tồi tàn, lạc hậu, tối tăm, tồi tệ là ổn rồi !.!..
Thành tích đấu tranh của những người “tù lương tâm”, sau khi đă b́nh an, hạnh phúc ở trên cái thiên đường số 1 này ra sao?.
Tôi có một đứa cháu nội, nó thích chơi bong bóng bay. Trước, sau, đă có nhiều quả bóng bay, sau ít ngày, khi nó xẹp, trông nhăn nhúm, xấu xí, bị cháu tôi vứt vào thùng rác!.!..
Quận cam 11/15/2014
'Thomas D. Tran'
tdtran747@gmail.com [BTGVQHVN-2] To: ................... Today at 3:32 PM KÍnh chuyển bài Nên và Cần Phải Đọc.Tôi hoàn toàn đồng ư với người viết, anh Bùi Trọng Nghĩa. Có ai? có tổ chức nào ở Mỹ đă vinh danh, đón rước những quân nhân VNCH bị đi tù cải tạo qua Mỹ, kể cả Thiếu Tướng Lê Minh Đảo, người hùng An Lộc!?. Tôi đau sót, ngậm ngùi thương những chiến sĩ QLVNCH bị cải tạo 10, 15 năm mà khi qua Mỹ đă không được đón rước, tặng hoa, tặng cờ như đón anh Điếu Cày!!!. Tới đây tôi chợt nhớ ngày xưa khi học bậc tiểu học có đọc bài Tại sao ta ham đọc tiểu thuyết? Ngày nay th́ phải đổi là Tại sao ta thích xem TV đài PBS chương tŕnh Nature? Lư do là bởi v́ tâm lư thông thường là "Ham thanh, chuộng lạ". V́ không thể lặn xuống biển coi cá, coi san hô, v́ không thể mạo hiểm vào rừng coi cọp, coi sư tử nên ham coi chương trinh Nature là vậy. Cũng như bây giờ ùa nhau vào đón Điếu Cày nghe DC nói chuyện trong nước lạ tai nên dễ bị thuyết phục. Tôi vẫn chủ trương "Cơm không ăn, gạo c̣n đó" Khi đă không c̣n ǵ mới lạ, khi DC làm không được như nói (Tôi không trù yểu đâu nhé!) th́ từ từ và dần dần Bái bai (Bye bye!).Tôi vẫn muốn biết làm sao DC có thể chuyển tin vào trong nước tới 87 triệu đồng bào ( trừ 3 triêu đảng viên cs) nhưng DC nói là Bí mật th́ đành chờ.KínhTDT