Mẹ nói với chị em tôi rằng 'hạnh phúc' chứa đựng rất nhiều ư nghĩa. Có bao dung, có tha thứ, có nước mắt, có niềm vui, và cả những bài học nữa.
Nay đang ngồi xem phim, bố mẹ tôi cứ chẹp miệng bảo giới trẻ bây giờ có lối sống kỳ lạ thật. Dễ cưới, dễ ly hôn, thiếu trách nhiệm với bản thân và người khác.
Tôi năm nay 27 c̣n cô em gái th́ 22. Chúng tôi đều có bạn trai nhưng chưa tính đến chuyện cưới xin ǵ cả. Tôi vẫn muốn tự do bay nhảy thêm vài năm nữa rồi mới lập gia đ́nh, bố mẹ tôi dễ tính nên cũng chẳng giục giă ǵ hết.
Nhà tôi không giàu nhưng cũng có của ăn của để, kinh tế ổn định, nội bộ thuận ḥa. Thi thoảng phụ huynh cũng căi cọ nhau dăm ba câu, dỗi nhau đ̣i ra ṭa, nhưng chỉ một bữa cơm là đâu lại vào đấy.
Chị em tôi luôn ngưỡng mộ bố và coi ông là h́nh mẫu tuyệt vời của gia đ́nh. Trừ tật xấu nghiện thuốc lá ra th́ bố tôi vừa phong độ điển trai, vừa giỏi kiếm tiền lại cưng chiều vợ con hết mực. Mẹ tôi th́ được mọi người gọi là hoa khôi khu phố, bà làm giáo viên dạy múa nên vóc dáng trẻ trung xinh đẹp. Tôi tự hào v́ mẹ lắm. Cứ chụp ảnh chung đăng lên mạng là ai cũng khen mẹ xinh khiến tôi được dịp “thơm lây”, bởi ít nhiều ǵ tôi cũng thừa hưởng được chiếc mũi cao và da trắng của mẹ.
Nhà tôi có “truyền thống” quây quần ăn tiệc và cùng nhau nh́n lại quăng đường đă qua vào ngày cuối cùng của năm cũ. Năm 2023 vừa qua bố mẹ tôi đổi được chiếc ô tô mới, mua được một mảnh đất cực kỳ ưng ư trên Ḥa B́nh. Chỗ đó vừa có suối vừa có đồi, hợp để bố mẹ dưỡng già, rời xa thành phố. Chị em tôi th́ công việc ổn định, sức khỏe cả gia đ́nh đều tốt. Giờ chỉ ước năm mới cũng suôn sẻ nữa thôi.
Buổi tiệc kết thúc lúc 11h khuya. Bố tôi tửu lượng kém nên say rượu ngủ luôn ở ghế, c̣n ba mẹ con tôi vừa nói chuyện vừa dọn dẹp. Đang dọn th́ bỗng dưng bố bật dậy gọi mẹ, chân xiêu vẹo chạy khắp nhà.
Chị em tôi cười ngất v́ quá quen với cảnh bố “nhơng nhẽo” t́m vợ. Ông có thể thét ra lửa trong công việc nhưng ở nhà th́ cực hài hước.
Và rồi cảnh tượng vui vẻ ấy biến thành thảm họa chỉ sau nửa phút. Tự dưng bố tôi ngồi bệt xuống đất và thú nhận một chuyện khiến ba mẹ con tôi choáng váng.
“Anh xin lỗi vợ, anh đă giấu em một chuyện rất tồi tệ trong năm vừa rồi. Anh không cố t́nh gây chuyện, anh cũng không có ǵ để bao biện hết. Nhưng anh khó chịu trong ḷng lắm. Anh phải nói ra cho em biết. Cái đợt anh đi đầu tư nhà hàng của chú Tân trong Sài G̣n ấy, anh bị em gái chú ấy lừa đưa ra khách sạn. Anh sợ lắm, nhưng sau ấy cô đấy cũng chả bắt đền ǵ, cứ nhắn tin nói chuyện rồi bảo thích anh, mê anh. Anh cũng hơi hơi nghĩ nhiều đến cô ấy một tí, nhưng anh thề anh không có t́nh cảm với ai khác ngoài vợ. Chỉ duy nhất lần ấy ở chung pḥng với cô đấy thôi, anh không nhớ có làm ǵ không, anh say chả biết ǵ cả. Anh sai rồi, vợ đừng bỏ anh nhé!”.
Sau khi xổ một tràng th́ bố tôi ôm chân mẹ khóc như đứa trẻ! Chị em tôi rất sốc khi bố tự khai ra chuyện ngoại t́nh với người phụ nữ khác, dù bố là nạn nhân nhưng chuyện ấy vẫn coi là phản bội mẹ rồi. Chắc do say quá nên bố không kiểm soát được lời nói, ông áy náy v́ sai lầm của ḿnh quá nhiều và kết cục tự khai với mẹ tôi luôn.
Không khí trong nhà cảm giác như đóng băng vậy. Mẹ tôi đứng im như tượng, kệ cho ông chồng đang gào khóc dưới chân. Hành động tự khai của bố đă kỳ lạ rồi. Ấy vậy mà phản ứng của mẹ lại càng khác thường hơn.
Chị em tôi đứng như trời trồng giữa bếp để nh́n ra pḥng khách, nín thở đợi xem chuyện ǵ xảy ra. Và mọi người biết mẹ tôi làm ǵ không?
Tôi tưởng bà sẽ tức giận, sẽ khó chịu và đ̣i ly dị sau khi nghe tận tai chuyện bị chồng lừa dối sau lưng. Đó là tâm lư quá b́nh thường của các bà vợ như trên mạng tôi hay đọc. Thế nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Mẹ tôi b́nh thản như không, kéo bố vào pḥng ngủ và bảo ông ngủ đi.
Sáng hôm sau khi chị em tôi đang nấu ḿ tôm đón ngày đầu tiên năm mới th́ bố tỉnh. Ông có vẻ nhớ mang máng chuyện tối hôm trước nên cứ đứng ngẩn ngơ ở cửa, hồi lâu mới ngập ngừng hỏi chúng tôi xem vợ bố ở đâu. Lúc ấy mẹ tôi đi chợ chưa về. Đến khi nghe tiếng bà mở cổng th́ bố giật ḿnh bồn chồn. Chị em tôi cũng lo họ sẽ căi nhau nên ngồi im ở trong bếp.
Cả nửa ngày mẹ vẫn không có động tĩnh ǵ. Thái độ bà hoàn toàn b́nh thường như bao ngày khác, nhưng trong mắt bố con tôi th́ điều này cực kỳ khác lạ. Lúc mẹ nghe bố “thú tội” th́ bà rất tỉnh táo, không thể nào bà quên chuyện trước cả bố tôi.
Bố ngại chẳng biết phải cư xử ra sao nên buổi chiều ông lấy cớ đi cà phê với bạn để ra ngoài. Tôi tranh thủ hỏi mẹ xem v́ sao bà không tức giận. Mẹ chỉ cười và bảo chuyện qua rồi th́ không cần phải bận tâm.
Những ǵ mẹ nói sau đó khiến tôi suy ngẫm khá nhiều. Tôi biết bà là người phụ nữ tốt, song khi đối diện với điều mà bà vợ nào cũng lo sợ th́ mẹ tôi lại tỉnh bơ! Gần 30 năm chung sống với nhau, mẹ quá hiểu tính bố và luôn tin tưởng ở chồng. Bố tôi cũng tôn trọng mẹ nên ông mới day dứt lâu đến thế, cố giữ trong ḷng v́ sợ vợ tổn thương nhưng cuối cùng vẫn chọn thành thật với vợ. Mà tôi cũng chẳng rơ việc bố bị người khác lừa ở chung pḥng duy nhất một lần như thế có thể gọi là ngoại t́nh không nhỉ?
Mẹ bảo tim bà cũng nhói mất mấy nhịp khi nghe bố kể chuyện “bị lừa”. Bà phải đấu tranh giữa cảm xúc và lư trí, nửa muốn giận nửa lại không. Nhưng rồi bà hít thở thật sâu và chọn yên lặng cho qua. Chính mẹ cũng ngạc nhiên khi thấy bản thân quá b́nh tĩnh, song chừng ấy năm ở cạnh nhau đă giúp mẹ đủ dũng cảm để tha thứ cho bố.
Một người dám làm dám chịu, c̣n một người dám tin dám thương. Bảo sao bố mẹ tôi luôn hạnh phúc như thế. T́nh cảm của họ bây giờ ngoài yêu ra c̣n có thêm rất nhiều thứ khác nữa. Hôn nhân vừa phức tạp lại vừa kỳ diệu. Và gia đ́nh tôi đă vượt qua sóng gió một cách êm đềm ngoài tưởng tượng.