
Có một kiểu khổ rất đặc biệt trong đạo:
Không ai mắng.
Không ai đánh.
Nhưng người trong cuộc – lại gục ngă trong lặng lẽ.
V́ mỗi lần tổn thương, chỉ được dạy một câu:
“Ráng đi, do nghiệp của ḿnh đó con.”
Một người bị cư xử bất công – thay v́ được lắng nghe, lại chỉ được khuyên:
“Đừng nói nữa, nghiệp phải trả.”
Một người đau đến mức bật khóc – lại bị gạt đi bằng một câu:
“Khóc làm ǵ… ai rồi cũng có nhân quả.”
Một người đang gục ngă – th́ chỉ được bảo:
“Im lặng đi, tu là phải nhẫn.”
Những lời đó nghe th́ có vẻ đúng,
nhưng khi người đang đau chỉ cần một chút thấu hiểu,
một chút ḷng người…
th́ việc bắt họ im lặng để “tu cho đúng” –
lại là cách gián tiếp dập tắt tiếng nói chân thật trong nội tâm họ.
Nghe th́ đúng lư nhân quả.
Nhưng đó lại là cách nhanh nhất để người đang khổ không c̣n chỗ đứng.
Không c̣n tiếng nói. Không c̣n sức để sống thật với chính ḿnh.
Từ lúc nào, người tổn thương lại bị dạy phải “ráng chịu đi, đó là nghiệp của ḿnh”?
Từ lúc nào, đạo đă trở thành nơi quy hết mọi đau đớn về phía người đang gánh chịu?
Từ lúc nào, người sai không được nhắc,
mà người đau th́ bị dạy nhẫn, dạy ráng, dạy nuốt vào?
Có những người từng hết ḷng phụng sự –
nhưng sau nhiều lần bị hiểu lầm, bị chèn ép, bị nói nặng…
họ lặng lẽ rút lui.
Và người ta lại b́nh thản nói:
“Chắc hết phước nên thối tâm.”
Không ai hỏi:
“Chúng ta đă đối xử ra sao với người ấy?”
“Có phải chính cách ḿnh đang sống trong đạo – đang khiến người thật thà, thiện lành rơi rụng dần?”
Pháp không vô t́nh.
Pháp không phải cái roi để quất vào người đang đau.
Pháp không phải lư lẽ để biện minh cho sự lạnh lùng.
Pháp – là con đường để đi ra khỏi khổ.
Và con đường đó bắt đầu từ việc dám nh́n thẳng vào sự thật:
Khổ này – đang từ đâu sanh ra?
Có thật chỉ là nghiệp cũ?
Hay chính cách ứng xử giữa người với người – đang làm nhau mỏi mệt, cạn dần niềm tin?
Thực chất, Đức Phật dạy về nhân quả – nghiệp báo,
nhưng Ngài không hề nói rằng tất cả những ǵ ta gặp trong đời sống hiện tại đều do nghiệp kiếp trước.
Nếu ai nói vậy – th́ đă rơi vào thuyết định mệnh, hay thuyết nghiệp của đạo Jain (Kỳ-na giáo),
một quan điểm Đức Phật đă bác bỏ ngay khi c̣n tại thế.
Quy hết mọi chuyện về “nghiệp cũ” – là cách dễ nhất để trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng lại là gánh nặng nhất cho người đang đau –
và đang rất cần được lắng nghe, thấu hiểu ngay trong hiện tại.
Có những nỗi khổ – không phải từ kiếp trước, mà từ cách sống trong đạo thiếu lắng nghe và thấu hiểu.”
Có những tổn thương – không hẳn do duyên nợ,
mà v́ lời nói vô tâm giữa những người cùng tu,
khi không ai dám nh́n lại chính ḿnh hay sửa lại cách sống.
Và rồi…
lại đem chữ “nghiệp” ra,
để đổ lên vai người đang gục ngă.
Pháp là ánh sáng để soi rơ khổ,
và mở ra con đường chấm dứt khổ.
Nếu lời nói không giúp người bớt đau,
không dẫn họ về gần hơn với sự nhẹ nhàng và chân thật –
th́ đó không phải là đang nói Pháp.
Mà chỉ là sự hờ hững – thiếu tâm từ và thiếu cả t́nh người.
VietBF@sưu tập