Báo chí Nghệ An đưa tin, công an tỉnh này vừa theo dơi, thu giữ 48 con trâu ḅ v́ không rơ nguồn gốc, không có giấy tờ.
Nghe thật vẻ vang và đầy tự hào với một chiến tích không thể nào tốt hơn đối với đám cán bộ và lănh đạo tỉnh này. Trong khi tham nhũng hàng ngàn tỷ, buôn lậu ma túy xuyên quốc gia hay những vụ án đất đai bạc tỷ nhởn nhơ ngoài ṿng pháp luật, th́ họ lại lập được một “chiến công oanh liệt”: thu giữ 48 con trâu của nông dân v́… không có hóa đơn, giấy tờ..
Nực cười chỗ, trâu ḅ dân nuôi từ bé đến lúc xuất chuồng, chưa thấy và cũng chưa có luật nào phải làm giấy khai sinh cho trâu ḅ để chứng minh nguồn gốc xuất xứ cả. Giờ thương lái đến từng làng gom theo số lượng lớn rồi vận chuyển th́ lại “tuưt c̣i” v́ chúng không tự chứng minh được “nơi ḿnh sinh ra”.
Nếu nói là hàng lậu từ nước ngoài tuồn vào, chẳng phải nên truy cứu từ đám cán bộ ở các cửa khẩu, biên giới… hay sao? Đằng này thay v́ t́m giải pháp siết chặt quản lư từ phía ḿnh, chúng chọn cách dễ nhất là… tịch thu, rồi xử lư sao th́ cũng chỉ có chúng mới biết được.
“Con trâu là đầu cơ nghiệp” - thế nhưng dưới chế độ này, có nghiệp ấy cũng có thể bị tước đoạt trong nháy mắt nếu không tự chứng minh được nguồn gốc của ḿnh. Thế mới gọi là thiên đường XHCN.
Linh
Những ngày qua, báo chí Việt Nam đồng loạt đăng tin, rào rào cảnh báo: “Cảnh giác âm mưu lợi dụng biểu t́nh ở Indonesia, Nepal để kích động cách mạng màu.” Đọc mà cứ tưởng thiên hạ sắp đánh úp Việt Nam đến nơi.
Nhưng thử hỏi: nếu chính quyền thực sự trong sạch, dân thực sự tin, th́ ai c̣n đi biểu t́nh? Người ta chỉ xuống đường khi bất công, khi bị áp bức, khi quan tham ăn chặn, sống khổ quá mà không c̣n đường nào khác.
Ở Nepal, thanh niên xuống đường v́ chán ngán tham nhũng, thất nghiệp, nghèo đói. Chính quyền th́ lo đàn áp, c̣n tiện tay cấm luôn 26 mạng xă hội để bịt miệng dân. Ở Indonesia, dân cũng bùng nổ v́ chính phủ chỉ lo giữ ghế, trong khi nghị sĩ được trợ cấp gấp 30 lần thu nhập b́nh quân quốc gia, cảnh sát th́ gây ra cái ch.ết oan cho dân. Đấy, toàn chuyện trước mắt, chẳng có “thế lực ngoại bang” nào đứng sau, ngoài chính sự phẫn nộ của người dân.
Ấy thế mà báo chí ḿnh không dám viết: “Dân Nepal, dân Indo biểu t́nh v́ độc tài, v́ tham nhũng.” Thay vào đó lại ṿng vo: “có kẻ xấu lợi dụng, có âm mưu cách mạng màu.” Nói thế để làm ǵ? Để đổ lỗi cho nước ngoài, c̣n ḿnh th́ khỏi phải nh́n thẳng vào cái gốc: dân khổ, quan tham, chế độ thối nát.
Sự thật là họ chẳng sợ “màu” ǵ cả. Họ chỉ sợ dân nh́n sang nước khác, rồi soi lại nước ḿnh: “Ủa, quan chức ḿnh c̣n thối nát hơn, vậy tại sao ḿnh im?” Sợ dân biết được quyền làm chủ đất nước của ḿnh. Cho nên, mỗi lần thấy báo chí kêu gào cảnh giác “cách mạng màu”, th́ hiểu rằng: họ lo mất ghế c̣n hơn lo mất rừng, mất biển, mất cả niềm tin cuối cùng của dân.
Cô Ba
Ông N.K.Tr (59 tuổi, ngụ bản Phố Mới, xă Nam Xuân) vừa thành người nổi tiếng bất đắc dĩ, sau khi bị phạt 10 triệu đồng chỉ v́ dám thả một câu b́nh luận dưới bài viết về vụ nhiều cán bộ kiểm lâm Thanh Hóa nhận hối lộ trong đường dây Mạnh “gỗ”. Câu chữ gây họa có nội dung: “Không thằng KL nào trong sáng cả, lên Quan Hóa mà xem rừng bảo tồn đang phá ầm ầm.”
Người dân này nói đâu có sai, nhưng hóa ra cái giá của sự thật thà ở Việt Nam đắt đỏ vô cùng.
Thực tế th́ rừng ngày càng trọc, gỗ vẫn bon bon qua trạm, thú rừng th́ tuyệt chủng dần. Và thử hỏi, nếu không có sự bảo kê nào đó, liệu lâm tặc có dám ngang nhiên vác cưa, phang cây giữa ban ngày? Nhưng khổ thay, thay v́ điều tra chuyện rừng mất, người ta lại nhanh tay chứng minh sự “trong sáng” của kiểm lâm bằng quyết định xử phạt dân 10 triệu đồng.
Ở xứ này, bảo vệ rừng có thể thất bại, nhưng bảo vệ danh dự của kiểm lâm th́ tuyệt đối thành công.
Cô Ba
Mấy hôm trước, cả nước thấy chính quyền Việt Nam khoe mẽ diễu binh rầm rộ, xe tăng, tên lửa, quân nhạc hoành tráng, truyền thông hô hào “oai phong lẫm liệt, khiến thế giới phải nể”.
Cũng chính mấy ông quan ấy, hở ra là đem “chống Mỹ cứu nước” ra nhai lại, hở ra là chửi Mỹ can thiệp, Mỹ diễn biến, Mỹ chống phá.
Ấy thế mà quay đi quay lại, khi Mỹ từ chối công nhận tương đương 12 nghề khai thác hải sản của Việt Nam theo Đạo luật Bảo vệ thú biển (MMPA), đồng nghĩa từ 1/1/2026 sẽ dừng nhập các loại hải sản này, th́ Bộ trưởng Công Thương liền vội vàng viết thư cầu xin Bộ trưởng Thương mại Mỹ xem xét lại.
Từ diễu binh dọa nạt thiên hạ, nay phải chạy đi năn nỉ từng container cá, từng kư mực.
Khi khoe sức mạnh th́ xưng hùng xưng bá, khi kinh tế lâm nguy th́ cúi đầu xin xỏ. Chửi Mỹ trước mặt dân cho oai, rồi sau lưng lại cầu cạnh Mỹ cho sống.
Rồi cuối cùng dân mới là người chịu trận: ngư dân mất sinh kế, nhà máy nguy cơ đóng cửa, hàng trăm ngàn lao động điêu đứng. Lỗi ở đâu? Ở cái hệ thống chỉ biết vẽ vời, bày tṛ biểu diễn cho dân coi, thay v́ lo cải cách thực chất để hàng hóa Việt Nam đủ chuẩn quốc tế.
Diễu binh th́ nuốt hàng ngàn tỷ của dân. C̣n xuất khẩu thứ nuôi sống hàng triệu người th́ lại phó mặc, để đến lúc Mỹ dừng mua mới cuống cuồng chạy đi xin.
Oai phong kiểu ấy, cuối cùng cũng chỉ là cái oai trên tivi.
Cô Ba
Bộ trưởng Bộ Y tế vừa cho biết sẽ không miễn viện phí tuyệt đối, mà chỉ miễn ở mức cơ bản đến năm 2030.
Mừng quá, miễn tuyệt đối th́ đúng là viễn vông, c̣n miễn cơ bản mới thực tế. Nhưng dân lại thắc mắc, v́ không biết khái niệm cơ bản là ǵ? Là tiền giường, tiền thuốc, tiền xét nghiệm? Hay cơ bản chỉ là tờ giấy khám tổng quát để cầm về nhà trưng?
Nói thật, viện phí có miễn hay không th́ dân vẫn lo, v́ cái cần miễn trước tiên như phí gửi xe bệnh viện c̣n chưa làm nổi. Học phí miễn đấy, rồi phụ huynh học sinh c̣n phải đóng nhiều hơn, thử hỏi viện phí cơ bản liệu có thành cơ bản trên giấy, rồi gấp 2, gấp 3 phụ phí ngoài thực tế?
Giấc mơ an sinh xă hội vẫn luôn sáng bóng trên nghị quyết, nhưng người bệnh th́ vẫn phải móc đến từng cắc bạc cuối cùng của nhà ḿnh mỗi lần hắt x́, sổ mũi. Thôi th́, ai c̣n sức khỏe th́ tự lo lấy, v́ miễn phí cơ bản, suy cho cùng, có khi chỉ miễn niềm tin.
Linh
Lâm Tổng vừa dơng dạc tuyên bố: “Chúng ta không có thời gian để nói nhiều mà phải dành thời gian để hành động.” Mỗi câu khẩu hiệu ấy, mà cứ được lặp đi nhai lại từ ông này qua ông khác, măi không phát chán. Hành động trong chính trường Việt Nam là ǵ? Chính là lập thêm ban bệ, dựng thêm bảng điều khiển số, tổ chức thêm hội nghị để bàn nên vặt dân như thế nào!
Chưa dừng lại ở đó, ông Tô c̣n đưa ra ư tưởng “chống cô đơn cho người già” bằng cách sáng đưa, chiều rước như học sinh tiểu học. Dân oan đi gơ cửa công quyền bao năm trời c̣n chưa được đưa đón, giờ lại tính đến chuyện rước các cụ già đi chơi mỗi ngày ư? Biết bao người già vẫn chực chờ, vật vă bên hành lang các bệnh viện để chờ bảo hiểm thanh toán? Những người cao tuổi không nơi nương tựa, ngày nhặt ve chai, đêm nằm gầm cầu, sao không thấy ai đếm xỉa?
Nói th́ ai mà chẳng nói được. Nhưng làm được hay không lại là chuyện khác. Và điểm chung của quan chức Việt Nam chính là chăm nói, lười làm. Lúc phát biểu th́ vẽ thật nhiều bánh. Nhưng đến khi làm không khác ǵ “rồng leo, mèo mửa”, thà đừng làm c̣n tốt hơn.
Vẽ vời làm ǵ cho xa xôi. Người dân cần nhất bây giờ không phải thêm ban chỉ đạo, cũng không phải bảng điện tử nhiều màu, mà chỉ cần mấy việc giản dị như đền bù đất cho minh bạch, giảm độc quyền điện lực, cắt mấy thủ tục hành là chính... Làm được những việc đó mới chính là “hành động thực chất”. C̣n nếu chỉ nói ít để làm... loạn, th́ im lặng cũng chẳng sao.
Linh
Phim Mưa Đỏ vừa ra mắt được tung hô nào là “bom tấn lịch sử”, nào là “tái hiện bi tráng”. Nhưng nhiều nhân chứng sống đă lên tiếng, trong phim có không ít chi tiết hư cấu, bóp méo sự thật. Vậy đây có phải là tôn vinh lịch sử, hay chỉ là một màn dựng chuyện để tuyên truyền?
Chiến tranh Việt Nam vốn đă là nỗi đau chia cắt anh em cùng một dân tộc. Vậy mà Mưa Đỏ vẫn cố thêm thắt chi tiết sai sự thật, đẩy mức tàn bạo lên kịch tính. Để làm ǵ? Hay chỉ để nuôi dưỡng thù hận ngay trong ḷng người Việt với người Việt.
Trong khi đó, những nỗi đau thật sự như chiến tranh biên giới 1979, Gạc Ma 1988 ,nơi hàng chục ngàn chiến sĩ và dân thường ngă xuống trước họng súng Trung Quốc th́ lại bị ém nhẹm, né tránh, không dám làm phim. Càng trớ trêu hơn, trong 2 lễ diễu binh ăn mừng gần đây, họ c̣n trịnh trọng mời Trung Quốc qua ngồi hàng ghế danh dự, bắt tay, nâng ly cười nói. Một bên th́ làm phim tô vẽ để gieo hận với đồng bào ḿnh, c̣n một bên th́ ân cần tiếp đón kẻ từng bắn giết dân ḿnh.
Đó chính là sự đảo ngược trắng trợn của lịch sử: kẻ thù th́ được chọn lọc, c̣n sự thật th́ bị xóa sổ. Người trẻ lớn lên chỉ được dạy hận Mỹ, hận chính anh em ḿnh, nhưng lại không hề biết đến Gạc Ma, không hề được nhắc nhớ về biên giới phía Bắc.
Và hệ quả là một thế hệ bị dẫn dắt thành những “người yêu nước cực đoan”, sẵn sàng gào thét căm thù chính máu mủ đồng bào, nhưng lại im lặng trước kẻ từng gi.ế.t đồng đội cha anh ḿnh. Một dân tộc mà không được phép nhớ đúng kẻ thù, sớm muộn ǵ cũng quay sang hận lẫn nhau, và đó mới là bi kịch lớn nhất.
Cô Ba
Giám đốc Công an TPHCM vừa cho biết: giới trẻ không c̣n chơi mai thuư trong bar, vũ trường nữa, mà thuê căn hộ, nhà riêng để dùng. Tưởng có ǵ mới mẻ, chứ điều này đă diễn ra cả chục năm nay rồi Trung tướng ơi.
Nhưng điều đáng nói hơn, thay v́ điểm mặt thủ đoạn mới của tội phạm, công an phải đặt câu hỏi: v́ sao giới trẻ t́m đến mai thuư ngày càng nhiều? V́ sao cứ dẹp chỗ này lại xuất hiện thêm ở chỗ khác? Đó mới là gốc rễ cần xử lư.
Chất cấm đâu phải tự dưng mà có. Phía sau nó là cả một chuỗi cung – cầu: kẻ nhập, người buôn, kẻ phát tán. Nếu chỉ chăm chăm xử lư người sử dụng th́ cũng như hớt ngọn mà để rễ lại dưới đất.
Có lẽ không chỉ là vài chiến công trên báo chí, mà dân cần là một môi trường minh bạch, có thể tin tưởng công an, dám đứng ra tố giác tội phạm. Muốn vậy, công an phải làm gương, bỏ hẳn những thủ tục xin xỏ vặt vănh trong đời sống hằng ngày, để dân thấy pháp luật công bằng.
C̣n nếu chỉ hô khẩu hiệu, nêu hiện tượng ai cũng biết, th́ xin lỗi, đó chẳng phải “tầm nh́n chiến lược”, mà chỉ là… phát biểu sau thời đại.
Linh
Chính phủ vừa yêu cầu sửa Luật Thuế thu nhập cá nhân, bổ sung quy định thu nhập từ mua bán vàng phải chịu thuế. Hóa ra kỷ nguyên mới là từ người mua, người bán cho đến doanh nghiệp kinh doanh vàng, ai cũng bị vặt l.ông.
Vàng trong nước vốn đă bị đẩy giá cao hơn thế giới 10–20 triệu đồng/lượng v́ độc quyền. Nhưng chênh lệch đó vẫn chưa đủ cho ḷng tham vô đáy của chính quyền. Giờ đây, dành dụm mấy tháng lương, mua vài chỉ vàng pḥng thân cũng có nguy cơ thành đối tượng nộp thuế thu nhập cá nhân.
Doanh nghiệp kinh doanh vàng th́ đă đóng VAT, đă đóng thuế môn bài, thuế thu nhập doanh nghiệp, phí kiểm định, phí lưu thông… Giờ lại thêm một lớp thuế thu nhập cá nhân trên khoản chênh lệch. Đúng kiểu cái ǵ động tới vàng là động tới tiền, mà động tới tiền th́ nhà nước phải có phần.
Người dân bán lại vàng cũng khổ nốt. Mua 100 triệu, bán ra 105 triệu, lời được 5 triệu coi như chút an ủi. Nhưng khoan, cơ quan thuế sẽ xuất hiện: “Xin mời anh,chị đóng thuế thu nhập cá nhân, bởi anh,chị vừa có thu nhập từ đầu tư”.
Nói cho cùng, cái gọi là “hạn chế đầu cơ” chỉ là mỹ từ. Đầu cơ lớn th́ có đường né, có bảo kê, chuyển tiền ra nước ngoài, lập công ty b́nh phong… C̣n dân thường, gom góp từng đồng, tích trữ mấy chỉ vàng để khỏi mất giá, th́ lại biến thành đối tượng chịu thuế.
Ở xứ này, dường như người dân vừa là con ḅ để vắt sữa, vừa là con cừu để vặt l.ông. Thuế chồng thuế, phí chồng phí, thu nhập th́ èo uột mà nghĩa vụ th́ vô tận.
Mua vàng cũng thành tội, giữ vàng cũng thành tội, bán vàng cũng thành tội. Hóa ra, vàng không chỉ là nơi trú ẩn giá trị, mà c̣n là mỏ vàng cho ngân sách.
Cô Ba
Nghe đồn Tô Lâm đang tính học lại chiêu “xé Điều lệ Đảng” của Nguyễn Phú Trọng để ngồi thêm nhiệm kỳ. Nhưng trớ trêu thay, tṛ này lại mở cửa cho Phạm Minh Chính chen chân. Thế là Lâm phải loay hoay nhổ cái gai này đi cho bằng được.
Sau nhiều phen sai Bộ Công an thỏa thuận với Chính phủ Đức rước bà Nguyễn Thị Thanh Nhàn không thành, Tô Lâm bèn quay sang đập phá sân sau Thanh Hóa, nơi vốn là đất cắm cờ của Chính. Đàn em Tô Anh Dũng được điều đến giữ ghế Giám đốc công an tỉnh và kết quả: quan Thanh Hóa nối nhau lên đường. Từ Chủ tịch, Phó Chủ tịch tỉnh, Bí thư cũ cho đến Giám đốc Sở Giáo dục.
Đọc danh sách dài như sổ đầu bài, ai không biết c̣n tưởng chống tham nhũng thật. Nhưng đây chỉ là màn thanh trừng chính trị, sạch sẽ đến mức bàn cờ chỉ c̣n một màu.
Khi phe cánh lần lượt bị bắt, Chính chẳng khác ǵ bị dồn vào đường cùng, buộc phải xin đầu hàng để bảo toàn sinh mệnh chính trị. Và thông điệp từ Tô Lâm rất rơ ràng: “Không có vùng cấm, nhưng có vùng ưu tiên để triệt hạ”.
Cán bộ các tỉnh nh́n vào mà xanh mặt. Người nào từng nhờ vả phe Thanh Hóa giờ tự nhiên thấy lưng lạnh, ngồi họp cũng như ngồi trên lửa, chỉ mong không tới lượt ḿnh. Bây giờ phải t́m cách cao chạy xa bay, hoặc đi nịnh hót Tô Lâm chứ không thôi hôm nay c̣n rót rượu, ngày mai có khi đă rót nước trong trại giam. Người dân sợ công an, c̣n cán bộ th́ sợ chính đồng chí của ḿnh.
Cô Ba
Mấy hôm nay, tin tức dồn dập: từ Nguyễn Văn Thi – Phó Chủ tịch UBND tỉnh, đến Chủ tịch UBND tỉnh Đỗ Minh Tuấn, rồi hàng loạt lănh đạo Tỉnh ủy, HĐND, các sở ngành ở Thanh Hóa bị bắt. Thậm chí, nguyên Bí thư Tỉnh ủy Đỗ Trọng Hưng c̣n bị tạm hoăn xuất cảnh v́ nghi vấn dính líu đường dây bảo kê cho giang hồ. Nghe qua th́ rùng ḿnh, nhưng ngẫm kỹ th́ có ǵ lạ đâu.
Ở cái xứ này, xă hội đỏ và xă hội đen từ lâu đă ăn cùng mâm, ngủ chung giường, chỉ khác mỗi màu áo. Quan đỏ th́ tḥ tay ban phát dự án, giang hồ th́ ra mặt xử lư những kẻ dám chống đối. Một bên kư quyết định, một bên kư khế ước m.áu. Hai màu ḥa vào nhau, biến dân thành con mồi, đất đai thành miếng thịt, và luật pháp thành tṛ hề.
Người dân sáng đóng thuế nuôi quan, tối ra đường nộp phí bảo kê cho giang hồ. Một đồng tiền, hai lần bị vặt, mà vẫn phải ngậm ngùi. Bởi v́ phản kháng với đen th́ bị đánh, phản kháng với đỏ th́ bị bắt. Dân không có quyền chọn bên nào, chỉ có quyền im lặng mà chịu đựng.
Giờ th́ báo chí hô hào “làm trong sạch bộ máy, triệt phá xă hội đen”. Nghe cho sang, chứ ai cũng biết nếu không có cái ô đỏ che chắn, th́ mấy tay đen kia làm sao sống khỏe mấy chục năm, tung hoành như chúa đất? Nay Tô Lâm muốn triệt hạ tay chân ở quê nhà của Phạm Minh Chính th́ vụ việc mới bị khui ra, chứ c̣n ở khắp các tỉnh thành Việt Nam, nơi nào mà không có “liên minh đỏ – đen”. "Sút" được phe nhóm của Phạm Minh Chính, Tô Lâm lại đưa đàn em của ḿnh đến chiếm địa bàn làm ăn, đâu lại vào đấy.
Bản chất vấn đề đâu có nằm ở mấy người xăm trổ ngoài phố, mà nằm ở mấy ông comple bóng loáng trong pḥng lạnh, những kẻ điều khiển cả mạng lưới xă hội đen như đang quản lư công ty con.
Rốt cuộc, đỏ – đen chỉ là hai mặt của cùng một đồng xu. Một bên cầm s.úng, một bên cầm bút, nhưng cả hai đều cùng hướng vào túi dân mà vét. Có bắt 5, 10, thậm chí 50 quan chức, 100 giang hồ th́ cũng chỉ là cắt vài nhánh cây mục. Cái gốc rễ thối nát vẫn ch́nh ́nh.
Vậy nên, mỗi khi nghe đến mấy chữ “thanh lọc”, “làm trong sạch”, dân chỉ c̣n biết cười mỉa, tham nhũng không tự mất đi, nó chỉ đổi chủ từ quan này sang quan khác.
Cô Ba
Từ ngày 15/9, hành khách bay nội địa sẽ được trải nghiệm thủ tục bằng sinh trắc học, chỉ cần đưa mặt, quét vân tay, mở VNeID là xong. Không cần giấy tờ rườm rà, check-in nhanh trong một nốt nhạc, hiện đại không khác ǵ phim viễn tưởng.
Thế nhưng trớ trêu thay, chỉ vài ngày trước, 160 triệu hồ sơ tín dụng của dân Việt đă bị hacker rao bán đầy chợ ngầm quốc tế. Tức là gần như toàn dân số đă bị check-in miễn phí vào thế giới ngầm, không cần cổng sinh trắc nào hết.
Dữ liệu cơ bản như số điện thoại, tài khoản ngân hàng c̣n để ṛ rỉ, th́ mai này gom thêm mặt mũi, vân tay, giọng nói… liệu có ngày nào đó, hacker sẽ “bay hộ” chúng ta luôn không? Lúc đó, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Ai cũng biết công nghệ giúp tiện lợi hơn. Nhưng ở Việt Nam, tiện lợi thường đi kèm phiền phức. Mạng nghẽn th́ kẹt vé, hệ thống lỗi th́ trễ chuyến, người già hay những người ít tiếp xúc smartphone th́ loay hoay giữa máy quét và app. Trong khi dân c̣n đang xếp hàng để xác thực, dữ liệu đă bay thẳng ra khắp thế giới.
Bảo mật c̣n chưa lo nổi th́ đừng vẽ thêm tranh, dân thêm phiền phức, c̣n túi quan lại rủng rỉnh.
Linh
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.