Muốn kết hôn với "phi công" kém 8 tuổi, câu nói của mẹ khiến tôi thấm thía
Tôi năm nay 34 tuổi, một độ tuổi mà bạn bè cùng trang lứa đa phần đă yên bề gia thất, con cái đề huề.
Tôi cũng từng nghĩ ḿnh sẽ đi trên con đường quen thuộc ấy, cho đến khi Hùng bước vào cuộc đời tôi.
Hùng, chàng trai mang đến cho tôi những rung động mănh liệt nhất, người khiến tôi lần đầu tiên sau nhiều năm biết thế nào là yêu và được yêu một cách trọn vẹn. Chỉ có một điều duy nhất khiến tôi đắn đo, Hùng kém tôi 8 tuổi.
Khoảng cách 8 năm, với nhiều người có thể chỉ là một con số, nhưng với một người phụ nữ đă ngoài ba mươi như tôi, nó là cả một bức tường vô h́nh mang tên định kiến. Người ta sẽ nói ǵ? Họ sẽ nh́n chúng tôi bằng ánh mắt ra sao? Liệu có phải tôi đang "lái máy bay" hay cậu ấy đến với tôi v́ một mục đích nào khác? Những câu hỏi đó cứ xoáy sâu vào tâm trí, khiến tôi vừa hạnh phúc trong t́nh yêu, vừa lo âu đến bạc đầu.
Hùng th́ khác. Cậu ấy trẻ tuổi nhưng suy nghĩ lại vô cùng chững chạc và kiên định. Cậu ấy nắm tay tôi, nh́n thẳng vào mắt tôi và nói: "Điều quan trọng không phải là chúng ta sinh ra cách nhau bao nhiêu năm, mà là chúng ta sẽ sống cùng nhau bao nhiêu năm hạnh phúc". Chính sự chân thành và quyết tâm của Hùng đă tiếp cho tôi dũng khí. Chúng tôi đă ở bên nhau hai năm, một khoảng thời gian đủ để tôi nhận ra đây chính là người đàn ông ḿnh muốn gắn bó cả đời. Tôi quyết định sẽ thưa chuyện với mẹ.
Tôi đă chuẩn bị sẵn tâm lư cho một cuộc nói chuyện căng thẳng. Tôi h́nh dung ra cảnh mẹ sẽ phản đối, sẽ lo lắng, sẽ khuyên can tôi bằng đủ mọi lư lẽ. Chiều hôm đó, ngồi đối diện mẹ, tôi hít một hơi thật sâu rồi kể hết mọi chuyện. Tôi kể về Hùng, về t́nh yêu của chúng tôi và về dự định tương lai. Mẹ chỉ im lặng lắng nghe, ánh mắt bà không tỏ vẻ ngạc nhiên hay giận dữ, mà trầm ngâm đến lạ.
Khi tôi dứt lời, mẹ mới từ tốn rót một chén trà, chậm răi nói một câu mà có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quên.
"Mẹ không lo người ta nói ǵ, mẹ cũng không lo nó trẻ người non dạ. Mẹ chỉ lo một điều thôi. Hôn nhân không phải là đích đến, mà là một hành tŕnh rất dài và lắm chông gai. Chênh lệch tuổi tác cũng là một trong những chông gai đó. Điều quan trọng không phải là hôm nay các con yêu nhau đậm sâu thế nào, mà là 10 năm, 20 năm nữa, khi sóng gió ập đến, các con có đủ vững vàng để nắm tay nhau đi tiếp không? Liệu t́nh yêu của con có đủ lớn để bao dung cho những lúc nó bồng bột, và liệu nó có đủ trưởng thành để gánh vác những mệt mỏi của con không?"
Câu nói của mẹ không phải là một lời ngăn cản, mà là một lời cảnh tỉnh sâu sắc. Nó không nhắm vào khoảng cách tuổi tác, mà nhắm thẳng vào bản chất của hôn nhân, sự cam kết, ḷng bao dung và sự trưởng thành để cùng nhau gánh vác. Lời của mẹ như một ḍng nước mát gột rửa hết những lo âu về định kiến trong tôi, nhưng lại đặt vào ḷng tôi một câu hỏi lớn hơn, thực tế hơn về chính t́nh yêu của ḿnh.
Tôi đă khóc. Không phải v́ tủi thân hay sợ hăi, mà v́ thấm thía. Mẹ đă không nh́n vào "cậu phi công", mà nh́n vào người bạn đời tương lai của con gái ḿnh. Mẹ lo cho tôi không phải v́ những lời đàm tiếu bên ngoài, mà lo cho hạnh phúc bền lâu từ bên trong.
Giờ đây, tôi và Hùng vẫn đang nắm chặt tay nhau. Nhưng thay v́ bước đi với một sự lăng mạn có phần bay bổng, chúng tôi bước đi với một sự thấu hiểu và trách nhiệm lớn lao hơn. Chúng tôi biết rằng, để chứng minh t́nh yêu này không phải là một sai lầm, chúng tôi không cần phải giải thích với cả thế giới, mà cần phải trả lời câu hỏi của mẹ bằng chính hành tŕnh hạnh phúc và vững vàng của ḿnh trong 10 năm, 20 năm và cả những năm về sau nữa.
VietBF@ sưu tập
|