
Sau vụ tai nạn giao thông, chị đấu tranh giành giật sự sống mất 2 ngày. Anh muốn đưa con gái vào thăm nhưng chị ngăn lại :
- Đừng, đừng anh, đừng làm con bé sợ .
Nước mắt chị ứa ra, tràn mi, sinh mạng của chị mong manh như sợi chỉ. Trước khi ra đi, chị luôn miệng gọi tên con gái. Tiếng chị nhỏ dần, chỉ mấp máy môi không phát ra được tiếng. Anh phủ phục bên chị, nhắc đi nhắc lại :
- Anh biết rồi, anh biết rồi ...
Tay chị lạnh dần trong tay anh.
Đứa bé vừa tṛn một tuổi, sống với bà nội ở quê, nó đang lắp bắp học nói, nó chưa biết ǵ, chưa hiểu ǵ.
Anh về quê đón con lên, không biết nói với con thế nào:
- Mẹ đi kiếm tiền, rất xa, lâu mới về.
Con bé chớp chớp mắt: " Mẹ ! , Mẹ ! "
- Nhưng mẹ đi kiếm tiền, rất xa, lâu mới về.
Con bé lại chớp chớp mắt: " Mẹ ! Mẹ !"
Anh quay mặt ra ngoài, "ngàn lần xin lỗi con".
Thời gian qua đi, hàng ngày anh thay chị chăm con: kể chuyện, nấu cơm, mua đồ chơi cho con, đón con học về, cho con đi công viên, tuổi thơ con đầy nắng và đầy ắp tiếng cười nhưng mọi cố gắng có vẻ như vô ích, đêm khuya thỉnh thoảng nó vẫn nhắc gọi :"Mẹ ! Mẹ ! Khi nào mẹ về ?"
Anh vẫn hay quay đi, tránh không nh́n vào mắt con đôi mắt trong veo nhưng rất buồn.
Cảm thông hoàn cảnh của anh, nhiều người mai mối nhưng đều không thành. Gần đây anh rất hay nhớ vợ, anh biết rơ chị không bao giờ về nữa nhưng anh vẫn nhớ, nhớ đến bạc tóc, anh soi gương, giật ḿnh, anh mới 29 tuổi mà. Anh biết con nhớ mẹ nhưng kư ức về một người mẹ hoàn chỉnh trong con là không có, chỉ là nó cũng phải có một người mẹ chứ. Anh thường nói với con:
- Mẹ đă đến một nơi rất xa, trên bản đồ cũng không t́m thấy ... nhưng có lẽ cũng sắp về rồi .
Bà nội cũng nói thế, hàng xóm cũng nói thế, cô giáo cũng nói thế. Ai cũng thấy khổ tâm khi nói thế nhưng con bé c̣n bé quá, nhưng không thể giấu măi được, con bé đă 6 tuổi.
Và rồi anh cũng gặp được người phụ nữ tử tế, cô ấy thật thà, ít nói, lương thiện, cùng anh làm việc nhà, cùng anh chuyện tṛ, cùng anh đến cổng trường quan sát con. Và rồi anh đưa cô ấy về nói với con:
- Mẹ đă về đây con này !
Con bé ngớ ra, không tin lời cha, nhưng anh nói tiếp - Mẹ gầy hơn trước con à, con không nhận ra mẹ sao?
Con bé nghiêng đầu, suy nghĩ rồi lắc đầu, anh nhói nơi tim. Cô ấy kéo va li vào nhà rồi dang tay đón con bé, con bé vẫn đứng yên
- Ḱa con ra với mẹ đi chứ !
Con bé vẫn đứng yên
- Mau chào mẹ đi con !
Con bé lí nhí :" Mẹ ", cô ấy ôm con bé, nước mắt cả hai lă chă rơi.
Ăn cơm xong, vợ mới của anh theo con bé vào pḥng, con bé nói rành rẽ:
- Cháu biết cô không phải là mẹ, cô chỉ là bạn của mẹ cháu thôi, phải không ạ!
Vợ mới của anh sững người , con bé nghiêm túc th́ thầm :
- Cháu nói với cô một bí mật, mẹ cháu đă chết rồi. Ông bà nội cháu nói chuyện với nhau cháu nghe thấy. Chỉ có ông bà cháu và cháu biết điều này và bây giờ là cả cô nữa. Mẹ cháu chết lúc cháu mới một tuổi, mẹ sẽ không bao giờ về nữa nhưng ba cháu cứ tưởng mẹ cháu đi công tác.
Người vợ mới của anh bất ngờ không nói được ǵ, con bé nói tiếp :
- Nếu cô tốt với cháu, tốt với ba cháu, cháu sẽ coi cô là mẹ của cháu.
Con bé kéo tay cô, nghéo tay cô :
- Đây là một bí mật của cô cháu ḿnh, không bao giờ được cho ba cháu biết, ba biết ba sẽ buồn lắm ....
Anh đứng ngoài cửa pḥng cắn chặt môi, nước mắt chảy thành ḍng tự lúc nào, anh chỉ muốn được ôm con bé khóc cho thỏa ...
VietBF@sưu tập