
Bạn nâng họ lên bằng cả hai tay, họ quen với chiều cao ấy rồi tưởng mình biết bay. Bạn cho họ cả bầu trời, họ lại trách vì bạn không mang luôn mặt trời đến.
Khi bạn tốt, họ xem đó là điều hiển nhiên. Khi bạn không thể tốt mãi, họ bắt đầu oán trách.
Như kẻ uống nước giếng rồi quay lại đạp vỡ thành giếng, vô ơn đến vậy đấy.
Giống như gieo hạt vào đất đá, nắng có đẹp đến mấy, mưa có thuận đến đâu… cây cũng chẳng nảy mầm. Với kiểu người này, dù bạn là thánh nhân, họ cũng chẳng bao giờ đủ vừa lòng. Bạn càng cho đi, họ càng mặc định đó là nghĩa vụ. Bạn càng hy sinh, họ càng cho rằng bạn phải như thế vì họ xứng đáng.
Vậy nên, hãy giữ lại sự chân thành cho những ai xứng đáng. Đừng để lòng tốt của bạn bị mang ra cân đong đo đếm như món hàng.
Đừng để trái tim bạn bị giày xéo chỉ vì trao nhầm tay.
Đời thì ngắn lắm, lòng người thì dài mà trắc trở. Chớ vì vài kẻ lòng dạ cạn cợt mà làm hao tổn tâm can. Làm người có thể không quá tốt, nhưng nhất định phải đủ tỉnh táo để rút tay kịp lúc.
VietBF@sưu tập