Có hai bà hàng xóm góa chồng, không hiểu chuyện ǵ mà suốt ngày cứ chửi nhau. Các bà chửi nhau rất chanh chua, miệng th́ dùng đủ các ngôn từ tục tĩu nhất, c̣n tay th́ vỗ bồm bộp vào Loz rồi xỉa xói về phía đối phương. Một ông ở gần nhà hai bà, cứ thấy chửi nhau lại ra xem. Ông ta bảo với bà béo trắng trẻo, phốp pháp:
- Tôi thấy bà vừa chửi, vừa vỗ cũng vất vả. Bây giờ, bà cứ tập trung vào chửi, c̣n việc vỗ để tôi giúp cho!
Thấy có lư, bà béo đồng ư. Nhưng lạ thay, có người “vỗ giúp” th́ bà ta chửi cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi cuối cùng chỉ c̣n nghe thấy tiếng hừ…hừ, ứ...ứ...!
Ông hàng xóm thấy thế mới bảo:
- Sao bà không chửi tiếp tục đi?
Bà béo mắt nh́n ông ta lúng la lúng liếng, mồm th́ thở hổn hển, gấp gáp:
- Ông ơi! Vào nhà…“vỗ giúp” đi, tôi chửi thầm cũng được!
Bà bên kia thấy chỉ ḿnh chửi ḿnh nghe măi rồi cũng chán,bèn đi vào nhà không chửi nữa. Nhưng cả tuần nay, cứ chiều đến hàng xóm lại nghe thấy tiếng bà béo gọi:
- Ông ơi! Sang…“vỗ giúp” cho tôi chửi với!
- ??? !!!
VietBF©sưu tập
|