Sau lần ngủ nhờ nhà người bạn học của chồng, Li Ying đă nhận ra bài học quư giá về t́nh người, đến giờ cô vẫn c̣n xúc động. Cô đă chia sẻ câu chuyện này trên mạng xă hội.
Vào kỳ nghỉ phép, tôi và chồng quyết định dành thời gian đi du lịch đến Vân Nam. Vừa hay, gia đ́nh người bạn học của chồng tôi tên Xiaogang sống ở đó. Chúng tôi định sẽ gặp mặt họ.
Khi chồng gọi cho Xiaogang, anh ấy rất vui mừng, ra tận sân bay đón chúng tôi. Nh́n thấy chúng tôi, Xiaogang tiến đến ôm lấy chồng tôi và nói: "Chào mừng bạn đến nhà chúng tôi, lâu quá không gặp".
Vợ của Xiaogang cũng vui vẻ: "Vợ chồng anh chị đi đường chắc vất vả lắm, nhanh lên xe đi, em đă chuẩn bị sẵn sàng bữa tối rồi".
Nhà của Xiaogang nằm ở một thị trấn nhỏ, cách sân bay nửa giờ lái xe. Trên đường đi, cả hai gia đ́nh nói chuyện phiếm, kể chuyện thời đi học rất vui vẻ.
Vợ của Xiaogang cũng rất chu đáo, thường bắt chuyện, hỏi han tôi, ăn nói rất lịch sự. Họ bảo tôi hăy ở lại nhà họ vài hôm cho vui. Chúng tôi cũng hoan hỉ đồng ư.
Sau bữa ăn tối, chồng và tôi có chút men rượu nên hơi váng đầu, bèn lên pḥng nằm. Vợ chồng Xiaogang dọn dẹp và rửa bát. Tôi hơi ngại nên định đến giúp.
Lúc xuống bếp, tôi vô t́nh nghe được cuộc nói chuyện của vợ chồng Xiaogang.
"Xiaogang, anh có biết mẹ đang nằm viện không mà vẫn mời bạn bè về nhà? Hôm nay nếu không nhờ được chị gái trông mẹ giúp th́ em không biết làm thế nào?
Với lại, hôm nay nhà ḿnh ăn uống rất tốn kém, vài ngày nữa vẫn thế này th́ em sợ không cáng đáng được.
Tiền chữa bệnh cho mẹ chúng ta cũng phải đi vay mà c̣n hoang phí như thế, em thực sự rất suy nghĩ", vợ của Xiaogang nói, giọng bất lực và mệt mỏi.
Xiaogang có vẻ ngại nhưng cũng động viên vợ: "Anh biết thế nhưng bạn bè đến chơi, ḿnh phải hết ḷng với họ.
Đó là bạn tốt của anh thời đi học, lâu lắm mới có dịp hội ngộ, không biết sau c̣n nhiều cơ hội gặp lại nhau không. Tốn kém chút cũng được em ạ, tốn thêm vài đồng nữa cũng không sao?".
Tôi sững người, vội quay lên pḥng, tỏ vẻ ái ngại với chồng. Tôi có chút buồn nhưng cũng khá thương hoàn cảnh của họ. Tôi không ngờ việc ḿnh định ngủ nhờ vài ngày lại khiến vợ chồng họ khó xử.
Chồng tôi biết chuyện cũng rất cảm thông nhưng không biết làm thế nào để họ không bị mất mặt.
Sau một hồi thảo luận, sáng hôm sau, chúng tôi quyết định dọn đồ thật sớm ra khỏi nhà và để lại số tiền 10.000 NDT (khoảng 35 triệu đồng) trên bàn kèm theo bức thư cảm ơn.
Ngay sáng hôm đó, Xiaogang gọi điện cho chồng tôi, giọng hốt hoảng: "Trời ơi, sao bạn lại làm như vậy, vợ chồng ḿnh ngại lắm đó. Bạn làm thế th́ khác ǵ coi nhà ḿnh là nhà trọ đắt tiền?".
Chồng tôi giải thích: "Xiaogang, bạn không phải lo nhé. Số tiền này là vợ chồng ḿnh muốn giúp đỡ vợ chồng bạn một chút. Bạn cứ dùng tạm để lo cho mẹ nhé".
Ở đầu dây bên kia, giọng Xiaogang lạc đi, có vẻ xúc động và hiểu chúng tôi đă biết chuyện mẹ anh ta bị bệnh. "Cảm ơn vợ chồng bạn, sau này có cơ hội ḿnh nhất định sẽ trả lại bạn", Xiaogang nói.
Sau khi cúp điện thoại, vợ chồng tôi thở phào thoải mái v́ cảm thấy ḿnh vừa làm được một việc tốt.
Sau đó một thời gian, vào một buổi sáng, tiếng chuông cửa nhà vang lên. Tôi vội ra mở cửa th́ thấy vợ chồng Xiaogang đứng bên ngoài. Tôi vô cùng sửng sốt v́ sự xuất hiện bất ngờ này.
Gia đ́nh Xiaogang đến đây để cảm ơn chúng tôi và cho biết số tiền đó đă giúp vợ chồng anh rất nhiều. Mẹ anh giờ cũng đă khỏe lại.
Vợ Xiaogang nh́n chúng tôi xúc động. Tôi cũng nghẹn ngào.
Chúng tôi vui vẻ mời họ ở lại nhà chơi vài ngày.
Mấy hôm đó, hai gia đ́nh lại đi chơi cùng nhau rất vui vẻ. Chúng tôi đưa họ đến các bảo tàng trong thành phố, những con phố cổ nổi tiếng và những danh lam thắng cảnh xung quanh.
Buổi tối, chúng tôi cùng nhau đến một nhà hàng địa phương nổi tiếng để ăn tối và mọi người đều có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau, trân trọng t́nh bạn hơn.
Vào khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy rằng dù thời gian có trôi qua thế nào, điều quư giá nhất giữa con người chính là sự thấu hiểu, chân thành và đồng cảm giữa những người tri kỷ.
VietBF@sưu tập
|
|