Một tên tr;ộm đột nhập vào nhà một cụ già ngh:èo, nhưng không lấy ǵ v́ thấy tủ lạnh trống rỗng và cụ đang ngủ thiếp v́ đói. Hắn để lại ổ bánh ḿ và rời đi. Ngày mai, cậu tiếp tục quay lại, tờ giấy trên bàn khiến cậu s;ững người…
Trong một đêm mưa tầm tă của mùa đông lạnh giá, Thành – một tên trộm chuyên nghiệp – lặng lẽ băng qua những con phố vắng vẻ, ánh đèn đường chập chờn phản chiếu lên tấm áo khoác thấm nước của hắn. Hắn không c̣n trẻ nữa, nhưng kinh nghiệm và sự gan ĺ khiến hắn trở thành một bóng ma trong giới giang hồ. Không ai có thể ngờ được một kẻ như hắn lại bị hút vào một căn nhà lụp xụp ở cuối hẻm nhỏ – nơi tưởng như chẳng c̣n ǵ đáng để lấy.
Căn nhà cũ kỹ của một bà lăo sống một ḿnh. Thành đă theo dơi mấy ngày, thấy không ai ra vào, không có chó mèo, không có hàng xóm thân quen. Lư tưởng để hành sự.
Hắn phá cửa bằng một động tác thành thạo, nhẹ nhàng như bóng đêm. Bên trong lạnh ngắt. Mùi ẩm mốc và thuốc cảm thoang thoảng trong không khí. Dưới ánh đèn pin mờ mờ, hắn thấy một thân h́nh nhỏ bé đang nằm co ro trên chiếc giường tre ọp ẹp. Là bà cụ. Ngủ say, hơi thở yếu ớt.
Thành bước tới tủ lạnh – hy vọng có ít đồ giá trị để bán. Nhưng khi mở ra, hắn sững người. Tủ trống trơn. Không một mẩu bánh, không một chai nước. Ngay cả một quả trứng cũng không. Hắn liếc sang bếp – không có nổi một nồi cơm nguội. Bụng bà cụ hóp lại, mặt xanh xao, đôi tay gầy g̣ nắm chặt cái chăn rách nát.
Không hiểu v́ sao, ḷng hắn chùng xuống. Một thứ cảm giác xa lạ gơ vào lương tri – thứ mà hắn tưởng đă bị vứt bỏ từ lâu.
Hắn quay ra, nhưng thay v́ rời đi, hắn rút từ túi áo ra ổ bánh ḿ mà hắn mới mua hồi chiều – ư định ăn sau “ca làm việc”. Hắn đặt ổ bánh lên bàn, cạnh đó c̣n để lại một chai nước suối. Một phút lưỡng lự. Rồi hắn rời khỏi căn nhà, nhẹ nhàng như cách hắn đến.
Sáng hôm sau, hắn không định quay lại. Nhưng suốt cả đêm, h́nh ảnh bà cụ đói lả cứ ám ảnh hắn. Thành trở lại căn nhà cũ vào buổi trưa, lần này với một túi thức ăn: một hộp cháo gà, mấy ổ bánh ḿ, và ít sữa tươi.
Cánh cửa vẫn khép hờ. Hắn bước vào.
Căn nhà vẫn im ĺm, nhưng có ǵ đó khác lạ. Trên bàn, nơi hắn để ổ bánh ḿ hôm qua, có một tờ giấy – cũ kỹ, chữ viết run run nhưng rơ ràng:
“Nếu ông trời c̣n có người tốt, xin cho tôi được cảm ơn. Tôi đă tưởng ḿnh sẽ chết đêm qua. Ổ bánh ḿ này cứu tôi. Tôi tên là Lê Thị Sen, 83 tuổi. Tôi không c̣n ai thân thích. Con trai tôi mất v́ tai nạn đă 20 năm. Cháu nội tôi… mất tích sau khi bỏ nhà đi. Tôi sống nhờ trợ cấp, nhưng tháng này không đủ tiền thuốc. Nếu người tốt bụng nào đó quay lại, tôi xin cúi đầu cảm ơn cả đời. Tôi chỉ ước một bữa cơm ấm trước khi nhắm mắt.”
Thành đứng lặng. Trong đời hắn, chưa từng có một lời cảm ơn nào khiến tim hắn nhói như vậy.
Ngày hôm sau, Thành quay lại. Bà cụ đang ngồi dậy, khuôn mặt xanh xao nhưng ánh mắt lấp lánh. Thấy hắn – một người đàn ông trùm kín mặt, bà không sợ, chỉ mỉm cười hiền từ.
“Là chú à? Người để bánh ḿ?”
Thành không đáp, chỉ gật đầu, rồi đặt túi đồ lên bàn.
“Cảm ơn chú. Chú là người tốt…”
Hai từ đó – “người tốt” – khiến hắn suưt bật cười cay đắng. Hắn là ai chứ? Một tên trộm sống ngoài ṿng pháp luật, từng khiến bao người sợ hăi. Nhưng trước mặt bà lăo này, hắn lại thấy ḿnh như một đứa trẻ biết hối lỗi.
Ngày qua ngày, hắn đều quay lại. Mang theo thức ăn, thuốc, đôi khi là chút quần áo ấm. Họ dần tṛ chuyện nhiều hơn. Bà Sen kể về người con trai đă khuất, về ước mơ nhỏ nhoi là có người nghe bà nói chuyện.
Thành bắt đầu sửa lại căn nhà một chút – thay bóng đèn, dán lại mái dột. Tất cả đều âm thầm. Không một ai biết. Không ai nhận ra, kẻ đă từng là nỗi ám ảnh của nhiều gia đ́nh, giờ lại là người thắp sáng một cuộc đời đang tàn.
Một tháng sau, bà cụ lâm bệnh nặng. Dù đă cố gắng, nhưng sức khỏe không thể chống lại tuổi già và đói khổ kéo dài. Bà nằm liệt giường, thều thào:
“Chú ơi… nếu chú gặp được cháu tôi… tên nó là Lê Minh Tài… bảo nó bà tha thứ… bà không giận nó đâu… Chỉ mong nó sống tốt, sống tử tế…”
Thành nắm lấy bàn tay gầy guộc ấy, mắt cay xè. Không ai biết – trừ hắn – rằng chính hắn là Lê Minh Tài, đứa cháu bất hiếu năm xưa bỏ nhà theo bạn bè hư hỏng, dấn thân vào giang hồ, đổi tên đổi họ để cắt đứt quá khứ. Hắn đă sống với gánh nặng đó cả đời, không dám quay về, không dám đối diện với những ǵ hắn bỏ lại.
Và giờ, người bà hắn từng yêu thương nhất đời, lại đang mỉm cười tha thứ cho một “người lạ”.
Hôm ấy, bà cụ nhắm mắt ra đi, thanh thản. Trên môi vẫn là nụ cười nhẹ tênh. Trong căn nhà nhỏ, không một ai thân thích, chỉ có một người đàn ông ngồi im lặng bên giường, đôi mắt ươn ướt.
Thành tổ chức một lễ tang đơn sơ. Chính hắn làm mọi thứ – từ chọn quan tài đến chôn cất. Tấm bia nhỏ ghi:
Lê Thị Sen – người bà của những tâm hồn lạc lối.
Không có họ hàng, không có bạn bè đến dự. Chỉ có gió xuân và mấy nhành hoa dại hắn hái bên vệ đường. Nhưng với hắn, đó là một sự chuộc lỗi cuối cùng – và có lẽ, là sự khởi đầu cho một cuộc sống mới.
Sau tang lễ, hắn tự thú với công an. Không chạy trốn nữa. Trong pḥng giam, hắn viết một bức thư gửi cho người bà đă khuất:
“Bà ơi, cháu là Tài. Cháu xin lỗi v́ tất cả. Cháu đă sống như một kẻ không linh hồn suốt bao năm. Nhưng nhờ bà, cháu hiểu rằng, vẫn có thể quay đầu. Bà không chỉ cứu cháu khỏi đói khát, mà c̣n cứu cháu khỏi chính bóng tối trong tim ḿnh. Nếu có kiếp sau, xin cho cháu được làm cháu bà một lần nữa… và sống cho tử tế.”
Sau này, người ta truyền tai nhau về một tên trộm từng được bà lăo nghèo cứu rỗi. Một câu chuyện không có vụ cướp nào, nhưng lại là cuộc hoán đổi số phận kỳ lạ giữa hai con người tưởng như chẳng liên quan ǵ.
Và trong căn nhà cũ kỹ ấy, tờ giấy trên bàn vẫn c̣n – như một chứng tích của t́nh thương và ḷng nhân đạo. Một ổ bánh ḿ. Một sự tha thứ. Một phép màu nhỏ trong ḷng thành phố lớn.
VietBF@ sưu tập
|
|