Cô bạn hỏi tôi: "Sắp tới một trăm ngày chồng em có nên mời nhiều người không anh?".
Tôi trả lời rằng, chỉ giới hạn trong anh em họ hàng. C̣n bạn bè, ai tới th́ tới, không tới cũng đừng trách họ.
Tôi là bạn của vợ chồng cô ấy. 49 ngày, 100 ngày tôi đều không đi. Tôi nhường dịp ấy cho người thân của họ.
Không phải tôi tiếc cái phong b́, bởi v́ chúng tôi là bạn mà. Tôi đă thức trắng đêm khi bạn tôi vừa mất, an ủi cô ấy. Tôi tới lui tiếp khách dùm cô ấy, nhắc cô ấy những sơ sót mà v́ lu bu nên cô ấy quên. Tôi có mặt cho tới lúc đưa bạn tôi xong, rồi về dùng bữa cơm và có lời cảm ơn cḥm xóm, bạn bè.
Tôi nghĩ như vậy là trọn nghĩa. Bạn mất sớm th́ ai cũng thương, cũng xót. Nhưng tôi là người ngoài, nên chỉ giới hạn ở mức độ nào đó thôi.
Sau này giỗ đầu bạn tôi, tôi sẽ đi. Tới thắp cho bạn tôi nén nhang, tṛn một năm bạn mất.
Đám giỗ mà mời đông, đầy đủ hàng xóm, bạn bè, đôi khi vô t́nh tạo ra bất cập. Có những người không hợp, gặp mặt nhau không chào một tiếng, th́ mời là làm khó cho người ta. Đi th́ không muốn, mà không đi không được.
Giản tiện khách mời mỗi lần làm giỗ, tôi nghĩ là điều nên làm. Nhất là bây giờ đi lại khó khăn, uống một ly bia cũng không dám chạy xe về.
Giỗ chỉ nên gói gọn trong anh em họ hàng. Ăn uống giờ mấy ai thiếu thốn nữa. C̣n bạn bè, th́ gặp mặt vào dịp khác.
Căn bản là, lúc c̣n sống đối xử với nhau thế nào thôi. Chứ khi mất đi rồi, h́nh thức chỉ là vô nghĩa...
VietBF@sưu tập