Căn hộ trị giá 4 tỷ đồng – tưởng chừng là giấc mơ của nhiều người – lại trở thành cơn ác mộng đối với tôi. Chỉ sau ba ngày dọn vào ở, tôi quyết định ôm con rời đi trong uất ức!
Ngày tôi lên xe hoa, ai cũng trầm trồ: “Lấy chồng nhà giàu, sung sướng cả đời!”. Chính tôi cũng từng tin vào điều đó. Nhưng rồi, cuộc sống chung với mẹ chồng khiến tôi dần nhận ra: giàu có không đồng nghĩa với hạnh phúc.
Ngay từ sau đêm tân hôn, mẹ chồng đă vào tận pḥng, thản nhiên giao nhiệm vụ: “Hai đứa yêu nhau hai năm rồi mà chưa có ǵ là mẹ lo đấy. Liệu liệu mà mang bầu, mà nhớ là sinh cháu trai nối dơi đấy! Nếu nghi ngờ ǵ th́ đi khám ngay, để mẹ c̣n tính!”.
Lời nói ấy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào tôi. Nếu chẳng may tôi không sinh được con, hoặc sinh con gái, có khi nào mẹ chồng sẽ đuổi tôi về nơi sản xuất?
May mắn thay, hơn hai tháng sau tôi có thai. Khi biết tin, mẹ chồng mới ngừng soi mói. Nhưng tôi lại sống trong nỗi lo sợ mới: nếu sinh con gái th́ sao? Bởi chính bà đă nói: “Nếu là con gái th́ đẻ tiếp cho đến khi nào có cháu trai mới thôi!”.
May mắn, tôi sinh con trai. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài lâu, bởi sau khi tôi sinh, bà lại thường xuyên phàn nàn cháu nội khóc đêm khiến bà mất ngủ. Mỗi lần con quấy khóc, bà lại bóng gió trách móc tôi “vụng về, không biết chăm con”.
Con trai tṛn 6 tháng, mẹ chồng bất ngờ đồng ư để vợ chồng tôi ra ở riêng. Bà c̣n hào phóng cho hẳn một căn hộ 4 tỷ đồng mới mua năm ngoái. Tôi mừng suưt khóc, nghĩ rằng sau hai năm sống chung, cuối cùng cũng có chút tự do cho riêng ḿnh.
Nhưng tôi đă quá ngây thơ!
Dù căn hộ do mẹ chồng đứng tên, nhưng tôi vẫn hạnh phúc. Vợ chồng tôi bỏ gần 200 triệu sửa sang lại. V́ tôi bận con nhỏ nên chồng và mẹ chồng thay nhau giám sát. Ngày nhận nhà, tôi hào hứng biết bao! Nhưng chỉ ba ngày sau, tôi đă phải rời khỏi đó ngay trong đêm.
Hôm đó, khi con đă ngủ say, vợ chồng tôi mới có thời gian gần gũi sau bao ngày kiêng cữ. Nhưng đến lúc cao trào, tôi hốt hoảng phát hiện ánh đèn nhỏ lập ḷe trên góc tường – camera!
Tôi lạnh người, vội vàng quấn chăn che người lại. Ai đă lắp thứ này trong pḥng ngủ của chúng tôi? Hốt hoảng, tôi lao ra ngoài kiểm tra. Và rồi sự thật kinh hoàng phơi bày: mẹ chồng đă lắp camera kín khắp căn hộ, kể cả trong pḥng ngủ của tôi!
Tôi giận run người, nghĩ chồng ḿnh cũng sẽ bất b́nh như ḿnh. Nhưng không! Anh ta biết từ trước mà không phản đối, c̣n thản nhiên nói: “Mẹ xem th́ có ǵ đâu mà xấu hổ? Bà ấy là mẹ anh mà!”.
Tôi chết lặng.
Sáng hôm sau, tôi lập tức phóng xe sang hỏi thẳng mẹ chồng. Bà chẳng hề giấu giếm, thản nhiên đáp:
“Trong nhà toàn đồ giá trị, không lắp camera nhỡ mất th́ sao? Mà cô th́ ở nhà suốt ngày, lương tháng thằng Hiển đưa hết cho cô, tôi sao dám chắc cô không lén gửi về nhà ngoại? Làm dâu nhà giàu th́ phải biết thân biết phận, đừng có sồn sồn lên như thế!”.
Lúc này, tôi mới hiểu: trong mắt mẹ chồng, tôi chỉ là kẻ ăn bám, có thể bị kiểm soát bất cứ lúc nào!
Tôi bật khóc. Tôi kể hết với chồng, hy vọng anh đứng về phía ḿnh. Nhưng anh chỉ nhún vai: “Em làm quá rồi. Mẹ lo lắng cho nhà cửa thôi mà.”
Chẳng thể chịu nổi thêm một giây phút nào nữa, tôi dứt khoát thu dọn đồ đạc, bế con ra khỏi căn hộ 4 tỷ ngay trong đêm.
Tôi thà sống trong căn pḥng trọ nhỏ bé, tự do và thanh thản, c̣n hơn chấp nhận cảnh bị giám sát, kiểm soát từng hành động.
Căn hộ 4 tỷ kia có đáng ǵ, khi tôi chẳng có nổi một chút tôn trọng và b́nh yên trong chính ngôi nhà của ḿnh?
VietBF@ sưu tập
|