Mẹ đem đến cho tôi con gà và ít trứng. Chồng tôi tỏ thái độ không vui ra mặt, c̣n nói một câu không mấy hay ho.
Ở bề ngoài, ai cũng đánh giá chồng tôi là một người tử tế, đàng hoàng. Tôi cũng công nhận điều đó. Nhưng đó là với người ngoài, c̣n với người nhà vợ, chồng tôi tính toán với bố mẹ tôi lắm.
Lúc mới cưới, anh ấy cũng xởi lởi. Mỗi lần về nhà vợ chơi th́ mua quà cáp, biếu tiền bạc để ông bà có khoản tiết kiệm pḥng lúc đau bệnh. Sau đó, bố mẹ tôi chia đất cho tôi và anh trai. Ông bà quan niệm chỉ cho con ruột, không cho dâu rể.
Dù tôi phản đối th́ ư bố mẹ đă quyết, nếu vẫn cố chấp đưa tên chồng vào sổ đỏ th́ bố mẹ sẽ không chia đất cho. Bất đắc dĩ, tôi bàn với chồng, cứ để tôi đứng tên sổ đỏ một ḿnh trước. Khi nào ổn thỏa th́ làm hồ sơ, đưa tên anh vào sau.
Nhưng sổ đỏ làm xong th́ bố tôi đổ bệnh. Cứ lu bu chăm sóc bố, tôi không có thời gian và cũng không nghĩ đến việc làm tiếp giấy tờ để chồng cùng đứng tên sổ đỏ với ḿnh. Thái độ của chồng tôi đối với nhà vợ cũng thay đổi từ đó.
Anh ít về nhà vợ hơn. Nếu bị buộc phải về, anh cũng hờ hững, không c̣n biếu quà cáp nữa. Bố tôi bệnh, anh đến viện thăm chứ không ở lại săn sóc ngày nào. Mà chồng tôi càng lạnh nhạt, mẹ tôi lại càng ghét anh. Tôi đứng ở giữa, điên đầu mà không biết phải làm sao.
Sức khỏe bố tôi yếu, thường nằm viện nên anh trai không cáng đáng nổi chi phí điều trị nữa. Tôi phải lấy tiền tiết kiệm để chi trả mấy đợt viện phí, mua thuốc men, sữa bổ dưỡng cho bố. Số tiền đó tầm gần 200 triệu. Chồng tôi biết được, anh ấy quát mắng tôi một trận.
Anh ấy nói tôi muốn dùng đến tiền tiết kiệm th́ phải thông qua chồng, không được phép tùy tiện. Tôi xin lỗi rối rít. Tôi biết ḿnh sai nhưng nếu tôi xin phép chồng, chắc ǵ anh ấy đă đồng ư. Trong khi tiền viện phí, thuốc men của bố th́ không thể khất hẹn được.
Hôm kia, mẹ tôi đến nhà chơi, sẵn tiện đem cho tôi một con gà và ít trứng. Thấy mẹ vợ đến, chồng tôi không những không niềm nở chào đón mà c̣n lấy ra 2 xấp tiền trị giá 100 triệu trong két sắt, nhét vào tay mẹ vợ.
Mẹ tôi c̣n chưa hiểu chuyện ǵ th́ anh đă phán một câu "xanh rờn": "Đây, con rể - người ngoài - gửi bố vợ để lo thuốc thang, viện phí đợt tiếp theo. Sau này mong là mẹ đừng phiền lụy đến nhà con - người ngoài - này nữa. Nhà sắp cạn tiền rồi".
Tôi bàng hoàng trước những ǵ chồng nói. Mẹ tôi vốn đă ghét con rể, nay bị con rể xỏ xiên th́ tức đỏ mặt. Bà vứt xấp tiền xuống nền nhà, mắng một trận rồi bỏ về.
Chồng tôi hờ hững chẳng thèm nhặt tiền lên, chỉ bảo tôi liệu đường mà làm, đừng vượt quá giới hạn. Khi không c̣n thiết tha ǵ th́ anh chẳng ngại ly hôn đâu? Tôi biết chồng hận gia đ́nh vợ xem anh như "người dưng", hận v́ tôi lén lút lấy tiền tiết kiệm để điều trị cho bố.
Nhưng sự đă rồi, tôi cũng bị đặt trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Sao chồng không chịu thông cảm cho vợ chứ? Chẳng lẽ việc đứng tên sổ đỏ quan trọng đến thế sao?
VietBF@sưu tập
|